Chương 19

Nếu không thể ở bên em, thà gϊếŧ anh.



Không có anh sẽ không có Trình Cẩm hôm nay; không có anh, Trình Cẩm đã sớm chết.

(warning: Có H, ai kị thì giờ quay đầu còn kịp)

Ban công, nhà bếp, phòng tắm, chỗ nào làm được cũng làm rồi. Chương Phồn bèn tìm ra một chỗ mới, phòng để đồ.

Trình Cẩm toàn thân trần trụi, thân thể trắng nõn vướng phải mảnh vải đỏ tươi, đôi mắt bị bịt kín, y biết đây là tình thú của Chương Phồn, cũng vì vậy lửa dục đốt nguời, cả người run rẩy. Núʍ ѵú xinh đẹp dựng thẳng, môi hơi hé phát ra tiếng rêи ɾỉ. Chương Phồn từng chút từng chút hôn da thịt y, như chạm vào một tác phẩm nghệ thuật. Trình Cẩm nhẹ giọng ngân nga, như dụ dỗ năm nào. Mông y thật đầy đặn vểnh lên, chậm rãi bò lên người Chương Phồn, như rắn quấn lấy, đầu lưỡi đỏ tươi liếʍ mặt Chương Phồn, vải đỏ da trắng làm nổi bật mái tóc nâu, càng có vẻ trong sáng. Chương Phồn hô hấp gấp gáp, Trình Cẩm như yêu hóa người, y mở hai chân ngồi trên người Chương Phồn, hơi hơi cúi đầu liếʍ hai điểm trên ngực Chương Phồn, sau đó ngồi mạnh xuống, mông hướng về sau, cố sức kêu lên một tiếng pha giữa đau đớn và dâʍ đãиɠ. Y chống tay trên người Chương Phồn không để mình ngã, mặt y trắng toát, như đang nén đau. Chương Phồn thấy đau lòng chết, Trình Cẩm không cho hắn lùi lại.

– Bên trong em chặt, anh thích không?

Âm thanh dụ hoặc rơi vào tai Chương Phồn, Trình Cẩm cảm nhận vật đó trong người lại lớn hơn, suýt nữa xé rách y, y cao thấp động, huyệt cố sức phun ra nuốt vào vật ấy của Chương Phồn, rêи ɾỉ như mèo động dục.

– Chương Phồn, thật lớn. Em sắp bị đâm hỏng.

Chương Phồn cũng học hư, hắn không còn là học đệ đơn thuần năm đó nữa. Con thịt đâm vào cơ thể Trình Cẩm, Trình Cẩm uốn éo trên người hắn, như con chim bị trói buộc. Chương Phồn kéo cổ y xuống, hôn nóng bỏng.

– Trình Cẩm, em tao chết.

Lúc Chương Phồn làʍ t̠ìиɦ rất ít khi nói tục. Hắn theo chủ nghĩ thực chiến, nhưng Trình Cẩm trêu ác, hắn không nhịn được. Thứ không nhỏ kia cứng rắng cắm vào cơ thể Trình Cẩm, một bên kéo mảnh vải đỏ trên người Trình Cẩm.

Trình Cẩm bị làm đến ý loạn tình mê, che miệng khóc. Đùi đã đau nhức vô cùng, mặt sau cũng bị Chương Phồn đâm hỏng. Nội tạng giống như sắp rơi ra, nào còn bộ dáng thanh cao ngày xưa, thậm chí còn da^ʍ hơn da^ʍ phụ lúc cao trào, một mặt bị Chương Phồn làm khóc kêu không ngừng, một mặt lại muốn càng nhiều.

Chương Phồn đặt y trên mặt đất, chỗ đó được trải một tấm thảm lông trắng. Trình Cẩm được đặt lên trên, tôn lên y như một chú chồn nhỏ trắng tuyết, phe phẩy mông để Chương Phồn làm tới nơi sâu nhất.

– Làm em thoải mái hơn phụ nữ nhỉ, Chương Phồn?

Y phóng đãng dụ dỗ, Chương Phồn xách giáo ra trận, trực tiếp đem thứ kia cắm vào.

– Anh chưa từng làm với phụ nữ, nhưng anh sẽ không thích ai hơn em.

Chương Phồn đâm quá lợi hại, thậm chí tách ra phần bị đâm quen để đâm vào sâu hơn. Trình Cẩm khóc kêu cầu buông tha, lại co rút bên trong muốn nhiều hơn.

Đây là một tràng tình ái rất điên cuồng cũng rất thoải mái, tâm thẹn đã sớm bị ném lên chín tầng mây, quan trọng nhất là làm cho nhau thấy thoải mái.

Chương Phồn hôn trán đầy mồ hôi của Trình Cẩm, mở ra vải đỏ bịt mắt. Trình Cẩm rốt cuộc cũng nhìn thấy, vội vã hôn vợ y, y bò lên người Chương Phồn, bộ dáng đói khát.

Chương Phồn ôm vợ mình, một lời yêu thương nói ra:

– Anh thật muốn chết trên người em.

Nếu không thể ở bên em, thà gϊếŧ anh.

Đây là lời nói ở sâu thẳm Chương Phồn, hắn chưa nói, cũng sẽ không nói.

Trình Cẩm để hắn ôm, cơ thể xinh đẹp như đóa hoa nở rộ, y thanh cao lại phóng đãng, nhìn xuất trần tuyệt thế, lại nhiễm lên hương vị cực da^ʍ tà.

– Chương Phồn, gậy của anh sau này không được đâm người khác.

Đây là lần đầu tiên Trình Cẩm thể hiện chủ quyền công khai, làm cho Chương Phồn cực kì kích động và sung sướиɠ, hắn lại đè Trình Cẩm ra làm vài lần, thẳng đến lúc giọng đối phương khàn đi, thân thể cũng giống như rối đứt dây, mặc hắn làm mới chịu ngừng tay.

Chương Phồn ôm Trình Cẩm nhũn chân nhũn xương sống thắt lưng vào phòng tắm, Trình Cẩm ôm cổ hắn, yếu ớt như cây vừa bị chà đạp, trên mặt mang cười.

– Chương Phồn, em được mời hát hí khúc.

Y nói ra một nơi mà Chương Phồn chưa từng nghĩ, sau đó thấy Trình Cẩm cười thỏa mãn.

– Em đưa vé cho anh. Những người khác không quan trọng, nhưng anh nhất định phải đi.

Không có anh sẽ không có Trình Cẩm hôm nay; không có anh, Trình Cẩm đã sớm chết.

Trình Cẩm nuốt lời này vào bụng, y vuốt ve mặt Chương Phồn, lại dâng lên một nụ hôn say nồng.

Ngoài song cửa pháo hoa rực rỡ, đèn đuốc sáng choang nơi thành thị không ngủ.

Nơi vốn ăn thịt người này bỗng nhiều hơn một tình yêu, giống như cô gái bình thường quyến rũ xinh đẹp.

Chương Phồn cảm thấy hắn chưa từng hạnh phúc như vậy.