– Công việc không khó tìm như em nghĩ đâu.(warning: có h)Người ta thường nói tiểu biệt thắng tân hôn, huống chi là hai năm không gặp. Tất nhiên là củi khô lửa bốc, chạm là bốc cháy.
Trình Cẩm thuê là phòng cho một người, không lớn, nhưng vị trí tốt, phòng cũng mới, sạch sẽ xinh đẹp, còn có một cái cửa sổ sát đất thật lớn.
Chương Phồn đặt y lên trên kính làm. Bên ngoài là cảnh phố phường đèn đuốc sáng trưng, bên trong không bật đèn, lờ mờ, nhưng không có nhìn rõ. Trình Cẩm ôm lưng Chương Phồn, miệng huyệt lầy lội vô cùng, thậm chí còn giống phụ nữ chảy nước.
Có lẽ là lớn hơn, hay do chia ly lâu, Chương Phồn thế mà đầy mồm thô tục. Trình Cẩm bị nói đến ánh mắt đỏ bừng, chỉ cảm thấy cây gậy kia lấp đầy mông y. Chương Phồn đã bắn một lần, nước da^ʍ hòa với tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm lỗ nhỏ càng dễ tiến vào. Chương Phồn hiểu rõ làm sao để Trình Cẩm thoải mái, cũng làm theo cái câu kia, gì mà chín nông một sâu, bên phải ba lần bên trái ba lần, rút ra lúc thả lỏng, đâm vào khi co rút. Thứ kia của hắn gần như đâm vào hết, tiếng nước ba ba vang. Trình Cẩm bị làm đến phía trước lúc lắc, hai chân giơ cao, cửa huyệt kéo căng. Trình Cẩm có một cái mông rất đẹp, mượt mà trắng nõn, eo nhỏ đến không ngờ, tiểu huyệt giống như trời sinh co rút, nếp uốn bên trong bị thao đến thẳng ra. Y ôm cổ Chương Phồn đón hùa đâm rút, thanh âm réo rắt cũng biến giọng.
– Làm em.
Tóc dài y rơi rụng phủ lên vết sẹo thô ráp trên lưng. Chương Phồn vỗ về vết thương đó, hận lúc đó không thể đau thay Trình Cẩm. Hắn như một con hùng thú, mỗi lần đều đâm đến tận bụng Trình Cẩm. Trình Cẩm gầy, dễ thấy Chương Phồn đâm đến bụng gồ lên núi nhỏ, rồi lại phẳng lại, Trình Cẩm kêu a a, thân thể như rắn uốn éo thét lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra miệng huyệt, là một cảnh hết sức da^ʍ mỹ.
Hai người không biết làm bao lần, thẳng đến lúc sức cùng lực kiệt, Chương Phồn vuốt ve vết thương sau lưng Trình Cẩm, còn ngươi bị hơi nước bao trùm.
Trình Cẩm hôn lên miệng hắn, rồi đứng lên đi phòng tắm tắm rửa. Chương Phồn nhìn chân nhỏ, xem eo nhỏ, giống như muốn đem y khắc vào trong mắt.
Ban đêm, hai người ôm nhau ngủ. Nửa đêm Chương Phồn mơ mơ màng màng sờ bên cạnh, lại chạm vào khoảng không. Hắn mở to mắt, liền thấy Trình Cẩm đứng cạnh cửa sổ hút thuốc, di động sáng, hẳn là mới nói chuyện điện thoại xong. Chương Phồn đi tới ôm y từ sau lưng, cằm để lên vai Trình Cẩm, hắn nghe Trình Cẩm nói:
– Hủy hai tràng diễn, em không diễn ở nơi khác.
Chương Phồn rất muốn khoe khoang khoác lác nói Trình Cẩm ỷ lại hắn, nhưng hắn không muốn Trình Cẩm thất vọng.
Cho nên hắn chỉ có thể ôm Trình Cẩm chặt một chút, chặt thêm một chút.
Ngày hôm sau Chương Phồn dậy sớm làm đồ ăn sáng cho Trình Cẩm, cầm lý lịch bản thân ra ngoài. Trình Cẩm rời giường nhìn thấy trên bản đủ loại thức ăn, mỗi thứ ăn một chút, mùi vị quyến luyến nơi đầu lưỡi, giống như có nhiệt độ cơ thể của Chương Phồn vậy.
Sau đó y cũng ra ngoài, không phải diễn xuất chính thức, là hát hí khúc ở rạp hát nhỏ. Một chút tiền cũng là tiền, có còn hơn không.
Lại ho ra máu, Trình Cẩm nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn ném gói thuốc lá duy nhất còn trong túi vào thùng rác.
Trình Tần tối hôm qua gọi, chỉ cần y chịu thua, sẽ có được mọi thứ, danh tiếng chả là thá gì.
– Tôi từ trước đến giờ chưa từng muốn thứ đó, Trình lão bản, ngài không hiểu rồi.
– Trình Cẩm, đây là câu trả lời của mày?
Trình Tần lạnh nhạt nói, nhưng Trình Cẩm nghe được ông ta đang áp chế phẫn nộ.
– Tôi chưa từng thích xướng hí khúc, sau cũng không thích. Tôi là vì anh ấy nên lựa chọn xướng, nếu không có anh ấy, thì hư danh làm gì?
Trình Cẩm ném vào miệng một viên kẹo ngậm họng, hé mắt nhìn bầu trời có chút sương mù, không biết khi nào sẽ mưa.
Lão bản rạp hát vẫn kêu Trình tiểu công tử, xem ra lão bản này chắc là đồng loại, ánh mắt như dao nhỏ cắt xé quần áo y, giống như muốn xé y ra.
– Trình tiểu công tử, gần đây không quá tốt đi?
Trình Cẩm cười lạnh, cầm diễn phục nhét lại vào ba lô. Lão bản rạp hát kia thấy y không cãi lại, lại làm càn đứng lên.
– Tuy nơi này nhỏ, nhưng lưu lượng khách nhiều. Nghe nói Trình tiểu công tử gần đây tiếp rất ít, nơi này của tôi vừa vặn thiếu vai chính, nhìn thấy Trình tiểu công tử cũng khá hợp đấy.
Trình Cẩm nhìn cái tay heo đã sắp đυ.ng vào lưng y, sắc mặt không đổi, chỉ là suýt nữa bẻ gãy cái tay chó đó.
Y cũng không nói gì, cầm đồ diễn đi ra ngoài. Lão bản kia đứng đằng sau y cười nói:
– Trình Cẩm, hiện tại hí khúc thu nhập thấp vậy, mày nghĩ không có cha mày đứng sau trải đường, mày một mình có thể tạo ra mảnh trời riêng sao? Đừng có mơ, ông ta chỉ cần phá hỏng đường mày, mày đừng mơ chạy. Ông ta không cho người khác mời mày, mày không diễn được. Chỗ này nhỏ không sợ đại phật, thật không suy nghĩ một chút?
Trình Cẩm giống như nhìn rác rưởi quay đầu nhìn ông ta một cái, cũng tiêu sái đi.
Y nhìn thoáng qua chỗ bán đồ, có người vừa ý cameras và đồng hồ của y, rồi lại nhìn túi tiền ít ỏi của mình, nhắn tin.
– Có tiện không, đêm nay giao?
Lúc Chương Phồn về đến nhà, Trình Cẩm đã làm xong một bàn đồ ăn, cá sóc, súp thịt bò, thêm rau xào, thơm ơi thơm. Chương Phồn rón ra rón rén đi đến phòng bếp, ôm Trình Cẩm vào ngực. Trình Cẩm không biết, lúc bị ôm sợ giật mình, đến khi ngửi được mùi hương quen thuộc mới cười, y còn mang tạp dề, nhìn thật đảm đang.
– Rửa tay ăn cơm, hôm nay lấy được phí diễn xướng, cũng tạm được, cho anh thêm cơm. Đúng rồi, tìm việc sao rồi?
Chương Phồn hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh nở nụ cười, hôn bên tai Trình Cẩm, trấn an.
– Còn được, có chọn vài nhà.
Hắn cố gắng đem ánh mắt khinh miệt của người tuyển dụng ra khỏi đầu, thay vào đó một nụ cười của Trình Cẩm.
– Công việc không khó tìm như em nghĩ đâu.