Hai đứa đang ăn trưa. “Ước gì tôi bị nymphomania.” Nathan ước.
“Từ đó cũ rồi.” Travis nói. Giờ là lễ Tạ ơn, ngoài trời đang mưa lớn. Chẳng đứa nào đói bụng. Nathan chọt chọt miếng thịt chan nước sốt của nó bằng cây nĩa plastic. “Tôi nhớ hình như họ gọi nó là hyper – hyper-gì-nhỉ.”
Ngồi cạnh bọn nó, một đứa tâm thần đa nhân cách đang nạt mớ khoai tây nghiền của nó im miệng lại. Travis cầm dao đè dẹp lép đám khoai của nó.
“Hypersεメuality. Ước gì tôi bị cái đó.”
“Ai chẳng ước được có cái đó. Tôi nghĩ một khi có rồi… một khi có rồi thì sẽ, ừm…”
“Ước gì không có nữa. Ừ. Chỗ này có ai bị cái đó không? Nymphomania. Hypersεメuality. Sao cũng được.”
“Chắc họ bị nhốt trong khu nguy hiểm. Chắc người ta không muốn họ, ừm…”
“Hϊếp mấy người bệnh cùng phòng. Ừ. Tôi biết.”