Chương 4: Có ướt không?

Editor :Seo🐵Áo mưa luôn được để sẵn trong túi, là Cố Trạm ép Cát Giai Uyển dưỡng thành thói quen.

Tuy nói hai người hiếm có cơ hội gặp nhau ở bên ngoài, nhưng lo trước khỏi hoạ. Hôm nay không phải có tác dụng sao.

Cát Giai Uyển tự mình cởi áσ ɭóŧ, qυầи ɭóŧ là Cố Trạm vội vàng cởi.

Trước khi cởi ra, anh dùng tay luồn vào trong.

Đã có nước.

Rút tay ra, anh đem đầu ngón tay ướŧ áŧ xoa lên đầṳ ѵú đã bại lộ đứng thẳng trong không khí.

Cát Giai Uyển run rẩy, anh ngước mắt lên, không nhanh không chậm mà giải phóng côn ŧᏂịŧ trong quần ra, hỏi: "Chính mình cạo?"

Anh thích ăn nơi đó của cô,và có thói quen giúp cô xử lý lông tóc. Lần trước cạo, là trước khi anh đi công tác, theo lý thuyết, đã hơn 40 ngày, không nên sạch sẽ như vậy mới đúng.

"...... Ngứa."

Tuy rằng chỗ đó căn bản không có nhiều lông lắm, nhưng chỉ cần cạo xong sẽ mọc lên một chút,rất khó để thích ứng. Mục đích ban đầu của Cát Giai Uyển là để bản thân được thoải mái, không ngờ ngược lại lúc này lại tiện nghi cho Cố Trạm, cô có chút bực mình, người này không cho cô vào núi mà chính mình lại ra ngoài 40 ngày, cũng thật tiêu chuẩn kép!

...... Cho dù sự rời đi của anh cũng chỉ là ngụy trang để thỏa hiệp.

Cát Giai Uyển không khỏi suy nghĩ, nếu Cố Trạm không rời đi,cô cũng sẽ không có cơ hội vào núi; nếu cô không có cơ hội vào núi thì tai nạn của học sinh sẽ không xảy ra trên người cô ; nếu không có sự tình phát sinh trên núi, cô đương nhiên không cần chấp nhận sự giúp đỡ của Dương Chấp; nếu cô không nợ Dương Chấp,lúc này cô cũng sẽ không gặp Cố Trạm!

Trời đất! Đều là lỗi của Cố Trạm!

Cố Trạm nhìn cô phát ngốc, dùng sức siết chặt mông cô, qυყ đầυ chọc vào hoa huyệt.

"Lại nghĩ đến chuyện gì?"

Cát Giai Uyển vẫn chưa thoát khỏi suy nghĩ của mình, trừng mắt liếc mắt anh một cái, "Anh thông minh như vậy, anh không đoán ra sao?"

"Em không nói, anh sao có thể đoán được."

Nói xong, anh lại đỉnh vào thâm nhập.

Đáp lại anh chính là tiếng rên hừ hừ của Cát Giai Uyển.

Tuy mới ướt được một nửa, côn ŧᏂịŧ cọ xát vào thịt non, mang theo đau đớn, nhưng lại có một loại cảm giác sảng khoái. Cát Giai Uyển nâng mông phối hợp với anh, miệng kêu khẽ, sợ bị người khác nghe được nên chỉ phát ra thanh âm vừa mỏng vừa nhẹ,nhưng hô hấp vô cùng hỗn loạn, phả lên lỗ tai Cố Trạm, khiến Cố Trạm càng cắm càng tàn nhẫn, thế nào cũng phải nghe được tiếng cô cầu xin.

Nếu lúc này có người phá cửa xông vào thì sẽ nhìn thấy một người phụ nữ toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ khóa ngồi trên thắt lưng của người đàn ông. Cát Giai Uyển đong đưa với tần suất lớn, mỗi lần vừa nhấc mông lên, liền có một nửa côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím lộ ra, pha lẫn với một mảnh trắng bóng, còn mang theo nước, quả thực rất khó coi.

"A a...... Anh chậm một chút......"

So với tiếng rêи ɾỉ ngày thường có vẻ làm nũng hơn.

Cố Trạm đè nặng sau eo cô, "Bạn trai em biết em ở dưới thân anh tao như vậy không?"

Cát Giai Uyển mắt trợn trắng.

Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn.**câu nói ý chỉ sự ích kỉ,mình làm thì được còn người khác thì không.Vừa rồi còn không cho phép cô giả trang làm bạn gái người khác, lúc này lại chủ động cùng cô yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.

Bệnh tâm thần.

Cô trong lòng thầm mắng, ngoài miệng lại rêи ɾỉ không ngừng,vẻ mặt mất khống chế không giống như đang tức giận nói không lên lời, càng giống như sảng tới cực hạn.

"Anh đoán xem?"

Lại là như vậy một câu hỏi khác.

Cố Trạm đột nhiên đứng lên, côn ŧᏂịŧ thuận thế đỉnh đến sâu nhất, nhưng lại bị siết chặt, kẹp đến mức khiến anh đau, có chút muốn bắn, nhưng rồi lại cói gắng chịu đựng ý nghĩ đó.

"Thả lỏng." Anh nói.

Cát Giai Uyển không hé răng,cắn vào bờ vai của anh, mãi cho đến khi hai người đổi vị trí, đến lượt cô ngồi ở trên ghế mới bằng lòng nhả ra.

"Lần sau có thể nói trước được không?"

"Em xác định không thích anh như vậy? Anh có cảm giác em ra rất nhiều nước. Chính em tự ngồi xuống xem có ướt không."

Cát Giai Uyển không để ý tới anh, ngửa đầu cùng anh hôn môi, trực tiếp làm anh câm miệng.

Người này chỉ cần yên lặng là có thể khiến cô thích anh. Làm việc vui sướиɠ như vậy với khuôn mặt lạnh lùng, lại nói nhiều như vậy, đều phiền chết cô.

Hai người ở bên hôn đến khó chia lìa, lại không biết Dương Chấp bởi vì sợ Cát Giai Uyển lạc đường, đi ra khỏi ghế lô.

Phòng thay quần áo không chỉ có một phòng, nhưng cách ghế lô gần nhất cũng phải đi một chặng đường.

Dương Chấp đi đến trước cửa, không thấy người phục vụ mặc sườn xám, cũng không biết đi đâu, anh gõ cửa.

"Giai Uyển, cô ở bên trong sao?"

Trong phòng hai cơ thể xếp chồng lên nhau đồng thời ngừng lại trong chớp mắt.

Giây tiếp theo, Cố Trạm không chút sợ hãi mà tăng thêm lực đạo, ánh mắt lóe lên, như là muốn xem Cát Giai Uyển rốt cuộc có thể diễn tròn vai như thế nào.

Nhưng mà định lực Cát Giai Uyển không tốt, còn chưa kịp trả lời, lại phải nghênh đón một đợt cao trào khác. Trong đầu bỗng chốc ngẩn ra, cô thay đổi cắn xuống bả vai bên kia của Cố Trạm, rất mạnh, mới không đem tiếng rêи ɾỉ phát ra.

Dường như Cố Trạm không cảm giác được đau đớn,nhẹ nhàng mà vỗ về cơ thể vẫn còn run rẩy của cô.

Anh cắn lỗ tai cô, ân cần nhắc nhở: "Uyển Uyển,bạn trai đang gọi em đó."