Chương 25: Tra nam

Khác với ban đầu, Hàn Linh gần đây thường xuyên hành động, có vẻ như đang vội lấy lòng. Cô ta được hướng dẫn bởi ai, và đang dựa vào ai, không cần nghĩ cũng đoán được, rất không thú vị.

Cố Trạm suy nghĩ thời gian đã gần hết, nên không dùng nhiều tinh lực ứng phó với cô ta.

Dù sao, trong mắt người ngoài, anh chỉ là một tên tra nam nổi tiếng ba phút mà thôi.

Nói đến từ “Tra nam” này, anh vẫn nghe được từ trong miệng Cát Giai Uyển. Đêm đó, anh cùng Cát Gai Uyển lăn lộn trên giường vài vòng, đến mức không ngừng thở hổn hể, cô mệt đến nỗi mắt không mở ra được. Sau khi dỗ cô ngủ, anh nằm một lúc rồi lại ra ngoài mở máy tính đọc tài liệu. Khoảng chừng 40 phút.

“A! Tra nam! Định chạy đi đâu!”

Trong đêm khuya đột nhiên vang lên một tiếng, tuy Cố Trạm bình tĩnh nhưng cũng không khỏi giật mình.

Cát Giai Uyển đang nói mớ.

Anh rời khỏi chỗ ngồi, đi đến mép giường. Người phụ nữa vừa mới còn chửi ầm ĩ lúc này đã ngủ say. Có lẽ trong mơ làm một anh hùng trượng nghĩa.

Nhưng tra nam là cái gì?

Tóm lại không phải một từ tốt.

Cố Trạm không còn tâm tư làm việc, nằm xuống bên cạnh Cát Giai Uyển, sờ gương mặt cô.

Có lẽ cảm thấy ngứa, cô gạt tay anh ra, lại mở miệng nói: “Cố Trạm…

Giọng nói nho nhỏ, rồi lại mang theo tức muốn hộc máu.

Hậu tri hậu giác, có lẽ tra nam trong mộng kia, là anh. Bởi vì cái này, trong một khoảng thời gian anh đều suy nghĩ một vấn đề, đó chính là, rốt cuộc anh tra nam ở chỗ nào?

Nghĩ tới nghĩ lui, đến cuối cùng, anh cũng đoán được tám chín phần đáp án.

Là những cô gái dùng để che giấu cô đi.

Cát Giai Uyển nhạy cảm, rất thích nghĩ lung tung, một khi diễn nghiện thì đều có thể hạ bút viết thành kịch bản. Nếu cô nhận định anh là tra nam, thì cho dù về sau anh làm chuyện gì, cô cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ về anh.

Thật ra, nếu cô làm càn thêm một chút, không khắc chế như vậy, thử đi ra khỏi cái vòng luẩn quẩn kia, cô sẽ dễ dàng đồng cảm với anh hơn. Nhưng cô không phải loại người như vậy. Cô tuy diễn nhiều, tính tình lại thẳng thắn đến đáng sợ, thường hay giận dỗi.

Mà anh cũng không muốn làm lớn chuyện trước khi mọi thứ còn chưa chắc chắn.

Dù sao, đưa một tấm ngân phiếu thì dễ, viết lên còn khó hơn. Dựa theo tính cách của Cát Giai Uyển, chỉ cần một lần thất vọng, cô sẽ thu mình vào một lớp bảo vệ, không có khả năng làm lần thứ hai. Anh là người thận trọng, đương nhiên sẽ không tấn công khi chưa chuẩn bị.

Hàn Linh kiên trì hơn nhiều so với trong tưởng tượng của anh.

Anh đã từ chối vài lời mời của cô ta, hơn nữa bạn trai cũ của cô ta có chút liên quan với Cát Giai Uyển, tất nhiên anh rất khó chịu, lúc này đây, cuối cùng anh cũng đáp lại.

Không phải hai người hẹn hò. Vẫn là đám người ở Vũ Họa Phường lần trước, bao gồm Dương Chấp, chỉ là không có Cát Giai Uyển.

Những người khác ở bên cạnh đang tán gẫu, Cố Trạm không có hứng thú, mãi cho đến khi nghe được tên của Cát Giai Uyển mới ngẩng đầu lên, nhíu chặt mày.

Có người hỏi Dương Chấp, vì sao không đưa Cát Giai Uyển ra ngoài.

Dương Chấp trả lời: “Gần đây cô ấy bận việc ở trường học, không có thời gian.”

“Còn không có thời gian ở cạnh anh?”

Lần này người hỏi là Hàn Linh, Dương Chấp hơi dừng lại, nói: “Hôm trước mới thấy qua mặt, cũng không nhất định phải gặp nhau mỗi ngày.”

Cố Trạm cứng đờ. “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”

Hàn Linh vừa động: “Em đi cùng anh.”

“Không cần.”

“Vậy được rồi, em ở chỗ này chờ anh.”

Cố Trạm không trả lời, cầm theo áo khoác đi ra ngoài.

Dương Chấp nhìn Hàn Linh một cách cẩn thận, bỗng nhiên cảm thấy xa lạ, nhất thời không có hứng thú, liền lấy lý do đi ra ngoài hút thuốc rời khỏi phòng bao.

Chờ hắn đi đến bên cửa sổ, lại thấy hình ảnh Cố Trạm lên xe rời đi.

Cứ như vậy liền đi.

Dứt khoát lưu loát, khiến Hàn Linh còn đang đợi anh quay lại, có chút đáng thương.

Hắn cất bật lửa, xoay người lại trở về phòng bao.

*

Cố Trạm lái xe đến đại học Nguyên Đại, sau khi dừng lại, không có lập tức gọi điện thoại cho Cát Giai Uyển, mà là đi đến cửa hàng tiện lợi trước cổng trường, mua chút đồ.

Buổi tối cuối tuần, trong khuôn viên trường không có nhiều người lắm, rải rác có hai ba người cùng nhau đi dạo, mỗi lần đi ngang qua Cố Trạm, đều không nhịn được quay đầu nhìn anh một cái.

Anh không có mặc áo vest, khuôn mặt sạch sẽ, lông mày thanh tú, áo sơ mi trắng mềm mại đẩy tuổi tác của anh xuống năm tuổi, rất khó khiến người khác không thể nhìn vào.

Cố Trạm chưa bao giờ để ý đến những ánh mắt này.

Ký túc xá của giảng viên đại học ở sau tòa nhà thực nghiệm, anh từng đến vào một đêm khuya, cũng không khó tìm.

Lần đó đến đây, cũng chỉ là một ý tưởng nhất thời, không có việc gì liền lái xe đến đây đón Cát Giai Uyển đi ăn khuya. Đáng tiếc anh không chờ được phản ứng bất ngờ của cô, chỉ nhìn ánh mắt cùng hành động che giấu của cô, giống như anh là một dã thú gớm ghiếc. Từ đó về sau anh cũng không đến đó nữa.

Nhưng anh vẫn nhớ rõ đường đi, cũng biết vị trí kí túc xã của cô. Thậm chí, anh còn có chìa khóa dự phòng vào phòng của cô —— cô cho rằng nó bị mất nhưng thật ra nó ở chỗ của anh.

Ký túc xá của giảng viên đại học được canh giữ lỏng lẻo, kém nghiêm ngặt hơn so với khu sinh viên. Cố Trạm lợi dụng ngoại hình của mình, lấy thân phận là anh trai của Cát Giai Uyển kí tên, anh nhìn dì ký túc xá cười một cái: “Cảm ơn.”

Dì ở ký túc xá đã ngoài 40 tuổi, anh nụ cười của anh làm cho choáng váng: “Cô giáo Cát lúc này hình như không ở ký túc xá, nếu khônv cô rót cho cháu một ly trà?”

“Không cần, cháu có chìa khóa.”

Cát Giai Uyển ở tầng 5.

Không có thang máy, trong hành lang có nước khử trùng vừa với dọn dẹp qua, Cố Trạm đi không nhanh không chậm, trong lúc đó gặp phải một người đàn ông đi vội vàng, anh nhíu mày lại.

Ký túc xá giảng viên đại học là một căn hộ bình thường, giáo viên nam có nữ có, độc thân có, kết hôn rồi cũng có, không có gì ngạc nhiên khi thấy đàn ông.

Tay Cố Trạm có chút ngứa, anh muốn vỗ mông Cát Giai Uyển. Dục niệm này cho đến khi anh vào phòng của Cát Giai Uyển mới biến mất.

Căn phòng khá đơn giản, với phòng tắm, ban công, mùi hoa mẫu đơn thơm ngào ngạt, có cả vị ngọt của táo, chính là mùi hương riêng thuộc về Cát Giai Uyển.

Ngoại trừ mấy bộ đồ ngủ lộn xộn trên giường, những chỗ khác cũng không tính là bừa bộn, nhưng ở trong góc, trên mặt bàn có rất nhiều sách, có vẻ chật chội.

Cố Trạm liếc mắt một cái, dùng ngón trỏ nhấc cái áσ ɭóŧ trên ghế lên, màu đen, không đa dạng, nhưng tưởng tượng mặc trên người Cát Giai Uyển, hơi thở của anh trở nên dồn dập hơn không ít.

Cát Giai Uyển vừa vào cửa, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh Cố Trạm cầm áσ ɭóŧ của cô.

Rõ ràng mọi chuyện thân mật đều đã làm cô, nhưng khi thấy một màn này, máu cô vân không khỏi dâng trào.

Quá biếи ŧɦái!

Đem cửa đóng lại, cô đi hai ba bước tới giật lấy áσ ɭóŧ, tức muố hộc máu gọi tên anh: “Cố Trạm!”

Rất muốn đánh anh một trận.

Cố Trạm bị bắt gặp cũng không hề xấu hổ một chút nào.

Anh không cảm xũ nhìn cô, cảm thấy cô có vẻ gầy đi, lại giống như béo hơn, nói tóm lại, bọn họ không gặp nhau gần một tháng rồi.

“Ừ, có chuyện gì.”

Cơ tức giận của Cát Giai Uyển ngay lập tức bị sự lãnh đạm của ạn giảm đi hơn nửa.

Cái phản ứng này của Cố Trạm thật đáng sợ.

Tiếng sấm to, mưa nhỏ, cô yên lặng đem áσ ɭóŧ ném lên trên bàn, lại dịu dàng ôm lấy eo anh, sau đó đem mặt chôn vào ngực anh.

“Em rất nhớ anh.”