Edit: An Ju
“Hả?! Tao cũng thích mày…” Nghe được Tôn Tượng rống giận dữ, Chu Phòng Tôn không kịp suy nghĩ gì đã phun ra.
Khi cậu ý thức được vừa nói cái gì, lập tức giật mình che miệng, mặt đỏ lên.
Tôn Tượng bây giờ lại vui ra mặt, hắn cũng không ngờ hóa ra người Chu Phòng Tôn thích là mình, mà mình lại hoàn toàn chẳng biết gì.
Hắn vui mừng ôm lấy cậu, dùng lực mạnh như muốn nhét cả người cậu vào mình.
“Thật là thật là….” Tôn Tượng đột nhiên nhớ tới Chu Phòng Tôn đã từng hỏi hắn cách tỏ tình, mình lại ngu ngơ cứ thương tâm không dứt, nghĩ đến lại thấy có chút buồn cười.
Giải phóng bản thân, biểu đạt cảm xúc thành thực nhất của mình.
“Ha ha ha…” Từ cảm xúc đồng tình khi được ôm thật chặt, Chu Phòng Tôn có hơi tức giận đánh cái người đang ôm mình mà lại cười suốt không ngừng.
“Mày cứ cười cái gì vậy chứ?!” Giọng nói có chứa sự tức giận giả bộ, nhưng có thể nghe ra đó là thẹn quá hóa giận.
Không nghĩ là cười đến mức mắt cũng trở nên mơ hồ, Tôn Tượng xoa mắt, rồi nhẹ nhàng nói: “Tao đang cười tao trước đây ngu thật đấy, nếu tao biết mày cũng thích tao, tao sẽ không buồn khổ như vậy…”
“…” Ôm đối phương thật chặt cảm thụ sự ấm áp và trái tim đang đập mạnh: “Tao cũng vậy…”
“Thế nhưng trong chúng ta ai cũng không dùng biện pháp mà cả hai đề xuất thì sao biết được tâm ý của đối phương đây.” Thanh âm rất dịu dàng, như một ao nước trong.
“Ừ…”
“Vậy, chúng ta ở bên nhau nhé?” Hắn ôm chặt cậu vào trong ngực mình, “Không để ý tới ánh mắt của người khác, hai người như vậy bình yên hạnh phúc ở bên nhau…”
“Được…” Thực sự cứ bên nhau như vậy, không còn lưỡng lự như lúc đó, không còn cố kỵ mà bên nhau, cứ cảm thấy đây như một giấc mộng vậy. Chu Phòng Tôn hít mùi hoa nhàn nhạt trên người đối phương, rồi nhẹ nhàng nói: “Thực sự rất sợ đây chỉ là mộng, đến lúc tỉnh lại sẽ chỉ còn mình tao.”
“Sao có thể? Còn tao đây, tao ở đây mà.” Hắn buông cậu ra, tách ra một khoảng cách: “Mày đang nghĩ mọi thứ xảy ra rất không thực?”
“Ừ…” Gật đầu.
“Vậy, nếu vậy thì sao…” Nghiêng người hôn lên môi cậu, đem tất cả bất an phong kín vào hai cánh môi rồi xé tan nghiền nát.
Bị đầu lưỡi trơn trượt liếm, bị ép mở miệng thừa nhận phương thức tiến quân thần tốc của đối phương.
Như một người đang chết chìm bỗng gặp được một cọng rơm mảnh, Chu Phòng Tôn đã sắp không thở được. Đều là tại kiểu hôn như muốn phát điên này của Tôn Tượng, như là đang nhẹ nhàng trêu đùa, làm cho trái tim người loạn nhịp, lại không nhịn được mà muốn nhiều hơn.
“…Ưm” Bị hôn đến khóe mắt cũng có chút đỏ, Tôn Tượng nhìn vẻ mặt Chu Phòng Tôn mà ngực nảy sinh một sự hưng phấn không hiểu rõ. Tiếp tục áp chế, tư thế ưu nhã như một vị vương tử thâm tình hôn công chúa.
“Phù phù…” Cuối cùng cũng được hít thở bầu không đáng quý, Chu Phòng Tôn từng ngụm từng ngụm hô hấp.
“Ha ha…” Vẻ mặt như một con mèo vừa trộm được cá, Tôn Tượng liếm liếm cánh môi đỏ.
Động tác kia như đang câu dẫn người vậy, cực kỳ mê hoặc.
Chu Phòng Tôn nhìn mà mặt có chút hồng, cậu vội vàng tránh hắn nói phải đi rửa bát.
Chỉ chốc lát sau Tôn Tượng cũng đã theo sau, như một cái đuôi bám sát cậu, ôm eo Chu Phòng Tôn từ phía sau và nói: “Ngày hôm nay tao không về, không muốn về…”
“…” Đặt cái bát trong tay xuống, quay đầu lại nhìn cái người với khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, “Cha mẹ mày không lo lắng à?!”
“Không đâu, chỉ cần nói với họ tao học bổ túc ở nhà người khác sẽ không có việc gì.” Nghe ra trong giọng nói có chút như bị bỏ rơi.
Chu Phòng Tôn đang định khuyên giải hắn, Tôn Tượng đã chạy đi gọi điện rồi, Chu Phòng Tôn sửng sốt còn chưa phản ứng gì, Tôn Tượng đã biến mất.
“Có thể, là bởi vì có rất nhiều chuyện muốn nói…” Cười cười, tiếp tục lẳng lặng nhìn hướng hắn rời đi mà cười bất đắc dĩ, lại đi thu dọn các thứ.