“…..Xong rồi, cảnh sát đã đem nghi phạm đánh gục, đã hết thời gian, đã có hai người chết, chính là một bé trai, ba mươi đứa nhỏ còn lại đã được cứu ra…..”
Thư Cửu ngồi chống cằm trên ghế sô pha xem TV, ăn mặc thực hấp dẫn, không cài ba khuy áo ở cổ, khuôn ngực xinh đẹp như ẩn như hiện, đáng tiếc người hắn nghĩ đến hiện tại không ở đây.
Được rồi, ít nhất hiện tại hắn rốt cục biết mấy giờ trước, vì sao Thịnh Diêu sau khi nhận được điện thoại liền vội vàng đẩy hắn ra mà chạy mất.
Lòng người thực khó hiểu, như thế nào nhiều biếи ŧɦái như vậy? Làm mất hứng lão tử, đáng đánh thành đầu heo! Người nào đó phi thường bất mãn.
Sau đó tầm mắt hắn dời đến trên tường, nơi đó phi thường bắt mắt, vừa vào cửa liền có thể nhìn thấy:
– Thứ nhất, vì thân thể khỏe mạnh của hai bên, trong lúc giao kết không được tiếp xúc thân thể với người khác, phải định kỳ trao đổi báo cáo sức khỏe, cho đến khi quan hệ kết thúc.
– Thứ hai, không được can thiệp riêng tư của nhau, không nên đem công việc về (Ví dụ: đem đoạn quan hệ riêng tư này bán cho báo chí, cấm trong lúc dùng cơm hay ngủ mà xem hình chụp hiện trường huyết nhục mơ hồ.)
Thứ ba, hảo tụ hảo tán, nếu tái hợp cũng không khó, tất cả mọi người đều đã trưởng thành, phải cam đoan thân thể sạch sẽ, nhưng không cần quá mức nghiêm khác, cám ơn đã hợp tác.
Dưới nữa là chữ ký của hai người.
Mỗi lần thấy thứ này, Thư Cửu đều cảm thấy không biết nên khóc hay là nên cười, cảm thấy được chính mình giống như là ký hợp đồng. Đại minh tinh không phải người thanh thuần gì, tình nhân so với người bình thường đa dạng hơn. Mỗi lần bắt đầu một mối quan hệ, trong lòng mọi người luôn biết rõ đây là điều không thực, cuối cũng vẫn có người chịu không nổi mà dây dưa, nhưng Thư Cửu đều có thể thành thạo ứng phó.
Nhưng mà chưa từng có người nào, từ đầu đã vạch rõ ranh giới cùng hắn như vậy.
Hắn cảm thấy được, Thịnh Diêu là một người dễ dàng thân cận, chỉ cần thấy thuận mắt, lại không có hại, tùy thời liền có thể phát sinh quan hệ, nhưng anh cũng là một người không dễ thân cận, bởi vì người ôm anh, lại vĩnh viễn không nắm giữ được tâm của anh.
Thư Cửu nghĩ, hắn hình như hiểu được, tâm trạng của những tình nhân trước đây của mình. Bản thân hắn giống như bụi hoa, không có một chiếc lá dính người, Thịnh so với hắn còn lưu loát hơn, sau khi thổi qua, đều làm cho người ta cảm thấy được tất cả chỉ là ảo giác.
Kỳ phùng địch thủ.
Thư Cửu cười khổ lắc đầu, rót một ly nước cho mình, là người đặc biệt luôn có thể làm người ta nhớ mãi không quên, càng nắm không được, lại làm người ta muốn đuổi theo.
Nguyên nhân ban đầu tiếp cận người này là cái gì chứ? Ân….Đại khái là xinh đẹp, có khí chất, còn có bộ dáng lúc làm việc rất khốc.
Thịnh Diêu là người đàn ông làm cho người ta vừa nhìn thấy liền khó quên, nhưng đó chỉ là suy nghĩ.
Không biết là cố ý hay là vô tình, Thịnh Diêu đối với thời gian làm việc của hắn còn quen thuộc hơn người đại diện, lúc về khuya, mở lò vi ba ra, bên trong sẽ có một ly sữa ấm. Nếu ngày hôm sau có đi làm, sẽ dọn dẹp phòng hắn thật sạch sẽ, đặt giày của hắn tại nơi dễ nhìn thấy. Biết khẩu vị cùng sở thích của hắn, nếu tâm tình của hắn đặc biệt xấu, hoặc là đặc biệt mệt mỏi, khẩu vị buổi tối sẽ rất đặc biệt, giống như là ngọt vô cùng.
Nhưng mà Thư Cửu biết, đủ loại hành động như vậy cũng không đủ để chứng minh Thịnh Diêu đối với hắn có loại tâm tư đặc biệt, bởi vì người đàn ông đào hoa này không chỉ đối với hắn như vậy, ngay cả đối với cô hàng xóm đối diện cũng cẩn thận săn sóc như vậy. Thư Cửu đối với điều này có điểm buồn khó nói.
Bạn giường hiện tại của hắn là một cảnh sát tinh anh nhạy cảm nhìn rõ mọi việc, có thể nhìn thấu chuyện của người khác, hơn nữa còn làm người ta vui vẻ thư thái.
Làm cho người ta rõ ràng biết ôn nhu của anh tuy không đáng giá, nhưng nhịn không được đâm đầu vào….nghiện.
Thư Cửu lấy tay ôm mặt, cảm thấy mình như uống lộn thuốc, nhất là sáng hôm nay đột nhiên nổi hứng muốn đưa anh đi làm, thấy bộ dáng anh cùng một người đàn ông ở cửa cảnh cục chào hỏi, liền cảm thấy lòng mình như đột nhiên khó chịu hẳn lên.
Tại sao? Bởi vì ánh mắt Thịnh Diêu nhìn người đàn ông kia không giống! Không nên hỏi hắn làm sao thấy được như vậy, Thư Cửu chỉ biết, đôi mắt đó liền sáng lên, khóe mắt mang ý cười, cùng với ánh mắt của Thịnh Diêu lúc nhìn mấy cô mấy dì, nhìn mấy đứa nhỏ, nhìn người đưa thư….hay là vẻ mặt nhìn chính mình, đều khác nhau.
Thư Cửu thương tâm nghĩ, cố gắng của chính mình ở trong mắt Thịnh Diêu, lại giống như nhìn mấy người kia.
Thực làm cho đại gia hắn có cảm giác thất bại.
Tiếng mở cửa truyền đến, bởi vì trời đã khuya, Thịnh Diêu tưởng Thư Cửu đã ngủ, cho nên mở cửa rất nhẹ, sau khi vào nhà mới phát hiệ TV còn mở, Thư Cửu đang dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn anh, giống như một con chó lớn bị chủ nhân bỏ đói.
“Anh như thế nào còn chưa ngủ nữa?” Thịnh Diêu nở nụ cười xoay người đóng cửa, gió xuân se lạnh, sớm muộn gì cũng bị nhiễm lạnh, một cỗ gió lạnh theo anh vào phòng.
Thẩm Dạ Hi vì lo lắng cho Khương Hồ mà bỏ đi, Thịnh Diêu đành nhận chuyện còn lại, nói thực, anh rất hiểu lo lắng của Thẩm Dạ Hi, Tương Tự Ân bị bắn vào ngực ở trước mặt anh, bộ dáng máu phun ra thực kinh khủng, chính mình còn thấy buồn nôn, huống chi là Khương Hồ.
Thư Cửu đi đến, ôm lấy thắt lưng anh, làm nũng: “Tôi đói…”
Thịnh Diêu bất động thanh sắc run lên một chút, chụp lấy bàn tay bắt đầu không thành thật của Thư Cửu: “Đừng nháo, không phải đã nói với anh buổi tối có thể về trễ sao, như thế nào không gọi đồ ăn ngoài?”
“Nga, có gọi.” Thư Cửu rầu rĩ nói, “Đã gọi hai cái Pizza, đã ăn một, còn một cái để trong lò vi ba cho em.”
“Ăn một cái không đủ?” Thịnh Diêu hoài nghi mình đang nuôi một cái thùng cơm, ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm Thư Cửu, “Vậy anh đem cái còn lại ăn luôn đi, tôi…..” Anh muốn nói dù sao mình cũng không ăn, lại bị Thư Cửu đẩy mạnh lên tường, hôn lên.
Bình thường có thể đại chiến ba trăm hiệp, bất quá Thịnh Diêu mới vừa đấu trí với tên biếи ŧɦái về thật sự là rất mệt, có điểm kháng cự đẩy Thư Cửu, không đẩy được, không biết người này uống thuốc gì mà khỏe quá mức, lại cố chấp dị thường. Hôn cho đếm khi anh cảm thấy mình sắp tắt thở thì Thư Cửu mới luyến tiếc buông anh ra.
Thịnh Diêu trở mặt xem thường: “Pizza anh gọi là thịt gà?”
Thư Cửu nâng cằm anh, cúi đầu nhìn kỹ: “Như thế nào lại mệt như thế? Chúng ta làm chút vận động để em lên tinh thần nha?”
“Cút, lão tử mệt chết.” Thịnh Diêu đẩy hắn ra, lảo đảo cởϊ áσ khoác, đi vào nhà tắm, còn chưa đến một phút, cửa nhà tắm bị người đẩy ra, Thịnh Diêu cảm thấy đau đầu.
Quả nhiên, Thư Cửu tự mình lột sạch đồ, cầm một cái khăn tắm, cười đến vô cùng tiện: “A sir, cùng nhau tắm.”
Lúc người nào đó bắt đầu kêu ‘A sir’ thì chính là lúc muốn làm chuyện xấu, thời gian dài như vậy, một chút sáng ý cũng không có. Thịnh Diêu trở mặt xem thường, không để ý đến hắn, Thư Cửu phi thường tự chủ mà đem anh từ trầm mặc trở thành cam chịu, cọ đến, từ phía sau ôm anh: “Thân ái, tôi biết em hôm nay tăng ca rất mệt, cho nên cứ giao cho tôi đi…..” (Chi: Đóng cửa tắt đèn, các hủ ôm chăn tự tưởng tượng a~)
Thịnh Diêu cảm thấy mình là tự làm bậy không thể sống, bởi vì cái này làm cho người nào đó được tiện nghi mà còn khoe mẽ, hắn còn là người bắt đầu.
Tăng ca……chính là một chuỗi bị kịch.
Vì thế lúc từ nhà tắm đi ra, Thư Cửu ăn uống no đủ vô cùng thỏa mãn, cảnh sát Thịnh đáng thương là người bị ôm ra. Điều này nếu để cho người trước đây của anh, người trước trước đây, còn người trước trước trước đây nữa, nhất định sẽ cảm thấy hết giận anh. Hoa hoa công tử một thời cũng có ngày hôm nay, trách không được người đời thường nói, ác nhân tự có ác nhân trị, rốt cục không ai có thể lọt lưới.
Thư Cửu giúp Thịnh Diêu đang mơ mơ màng màng sấy tóc, lại uy anh ăn hết nửa chén cháo. Lúc mơ mơ màng màng, Thịnh Diêu rốt cục mất hết kiên nhẫn, đẩy hắn, nằm xuống liền ngủ.
Thư Cửu vui vẻ dọn dẹp nhà tắm cùng nhà bếp, trở về giường, đem người đang ngủ ôm vào trong lòng.
Hắn nhớ đến mình có lần tò mò hỏi làm thế nào để phát hiện tội phạm nói dối, cảnh sát Thịnh nghĩ một hồi, nói với hắn: “Suy nghĩ chân thực nhất của mọi người, 70% đều thông qua ngôn ngữ tay chân truyền ra. Freud từng nói ‘Không ai có thể che giấu bí mật, nết cái miệng của hắn không nói, thì hắn sẽ dùng đầu ngón tay để nói.’ Giống như diễn viên các anh, không chỉ nghiền ngẫm lời thoại, mà còn phải nghiền ngẫm ngôn ngữ tay chân làm sao cho thích hợp.”
Thư Cửu nghĩ, này thực con mẹ nó khoa học, tỷ như bạn giường hiện tại của hắn, thật sự là phi thường làm đúng nhiệm vụ, chỉ cần không phải đặc biệt quá phận, bất cứ ý nguyện gì của người tình anh đều tận lực thỏa mãn, thời điểm động tình cũng không gọi sai tên. Thư Cửu nhớ lại vẻ mặt của anh, mỉm cười, dễ tha thứ, ôn nhu, đùa giỡn, đủ loại hợp thành một chỗ, tạo nên một người cực kỳ thú vị, làm cho người ta cực kỳ thoải mái.
Thư Cửu cũng rất để ý đến biểu tình khi anh cao trào, đó là một loại thấn sắc mà bình thường không thể thấy, ánh mắt thất thần, mi tâm hơi hơi mở ra, đuôi lông mày rũ xuống, Lúc Thư Cửu mới trở thành diễn viên, từng đối với biểu tình rất nhỏ trên mặt mỗi người nghiên cứu, cho nên hắn hiểu được, thần sắc chợt lóe qua kia của Thịnh Diêu chính là bi thương.
Chỉ cần một cái chớp mắt, những thứ xuất hiện trên người anh, đều chân thật.
Thư Cửu thở dài, hơi hơi nghiêng đầu nhìn người ngủ say – mắt hoa đào nhắm lại, tóc dính ở trên mặt, mũi thẳng, môi có chút mỏng, thấy thế nào cũng rất đẹp, nhưng nhìn thế nào cũng thấy là người hay thay lòng – nhưng mà hắn lại nhịn không được chậm rãi đến gần, ở trên mặt anh hôn một cái, trong bóng tối hiện ra đôi mắt trong sáng.
“A sir a, tôi muốn theo đuổi em, làm sao bây giờ?”