Thượng Đế nói, phải có ánh sáng, từ nay về sau ánh sáng và bóng tối phân biệt rõ ràng. Nhưng nếu chỉ có một thứ có thể xâm nhập vào trong đó, tràn ngập cả hai thế giới như trong lời nói, như vậy ta hi vọng, đó là tình yêu.
……………………………….
Lúc Khương Hồ mang hoa đi vào phòng bệnh, liền trông thấy người phụ nữ bên cạnh Tô Quân Tử, và thấy cô đang nắm tay một đứa bé gái. Kia thật sự là một người – không thể nói là cô có bao nhiêu xinh đẹp, nhưng khi cô cười lên, khuôn mặt giống như là tỏa sáng, như là ánh mắt trời, làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đứa nhỏ trong tay người phụ nữ nghe thấy tiếng động, quay đầu lại trong thấy cậu, mắt liền sáng lên: “Chú Khương Hồ!”
Khương Hồ nửa ngồi xuống, vừa tầm với nó. Nó liền đưa tay bụ bẫm nắm lấy quần áo cậu, oán trách: “Chú từng hứa sẽ đến nhà tìm con để chơi, con đã chuẩn bị rất nhiều sách cũ, nhưng mà chú lâu rồi vẫn chưa đến!”
Khương Hồ giải thích: “Này…….thật là có lỗi…..” Cậu lấy từ bó hoa đang cằm trong tay ra một đóa hoa bách hợp, đưa cho nó “Tiểu mỹ nhân Tô Nhiễm, chú dùng cái này để thay lời xin lỗi có được không?”
Cô bé liền nhận lấy, nâng mặt nói: “Này tuy không nhiều lắm, nhưng con vẫn tha cho chú!”
Người phụ nữ nở nụ cười: “Tiểu Nhiễm, đừng không lễ phép như vậy.”
Tiếng của cô thật là dễ nghe, Khương Hồ nghĩ, quả nhiên có một số người trời sinh liền mang theo đặc tính có thể trị bệnh cho người khác. Tô Quân Tử chỉ chỉ cô: “Đây chính là chị dâu của cậu nha, Mẫn Mẫn, người này chính là bác sĩ Khương, lần trước sau khi đến cục, cậu ta chính là người mà con gái của em cả ngày cứ nhắc đến.”
Khương Hồ rõ ràng, đây là vợ của anh Tô, Hồ Mẫn, cậu cố ý mà nhìn qua Thịnh Diêu một cái, người đằng sau đang dựa đầu vào tường, nghiêng đầu đối với bọn họ cười, vì thế liền ngoan ngoãn nghe lời mà kêu một tiếng: “Chào chị dâu.”
Hồ Mẫn cẩn thận đánh giá cậu, lắc đầu: “Chị sớm nghe nói bác sĩ Khương rất tài giỏi, không nghĩ đến còn trẻ như vậy.”
Khương Hồ có điểm xấu hổ: “Kỳ thực không phải, bộ dáng so với tuổi, có phần khác biệt.”
Cả phòng đều cười lên. Khương Hồ đem bó hoa cắm vào bình ở đầu giường Thịnh Diêu, Thịnh Diêu hít thật sâu mùi hoa, say mê mà thở dài: “Mùi nước hoa Lan tây, cô gái gói hoa cho cậu nhất định là một người xinh đẹp lại dịu dàng.”
Khương Hồ nghĩ một chút, liền nói rõ: “Nga, không, nếu như anh nói đến người bán hoa, thì đó là một ông cụ đã lớn tuổi.”
Thịnh Diêu vẻ mặt dại ra mà nhìn cậu: “Hả?”
“Ân, em không biết rõ đường, chính mình phải đi bằng phương tiện công cộng mới đến đây được, trong xe rất đông, có người làm vỡ chai nước hoa,” Khương Hồ cứ tiếp tục nói ra sự thật “Ân, người làm vỡ chai nước hoa cùng không phải là một cô gái, hình như đã có tuổi, em đã quên xưng hô như thế nào…….tuổi cùng mẹ chị Dương lần trước đến kéo chị Dương đi không sai biệt lắm?”
Thịnh Diêu thấy lòng mình như miếng thủy tinh, lần nữa vỡ vụng.
Đứa nhỏ Tô Nhiễm dường như lại đưa tay kéo quần áo Khương Hồ: “Chú Khương Hồ, đừng nói nữa, nhìn xem, chú Thịnh Diêu đều nhanh mê man rồi.” Nói xong, nó cố gắng mà leo lên đến giường Thịnh Diêu, đưa tay đặt lên trán cậu, nghiêm túc mà nói: “%*#……….#$!”
Sau đó gật đầu nói: “Được rồi!”
Cả phòng đều hứng thú mà nhìn nó, Thịnh Diêu kéo tay cái tay nhỏ bé của nó xuống: “Tiểu tiên nữ, con làm phép gì với chú thế?”
Tô Nhiễm nói: “Ba ba con nói, chú là trong lúc bắt người xấu vì bảo vệ cho ba ba mới bị thương, con tối qua lén hỏi bí đỏ bà bà, bà dạy cho con một câu thần chú, nói sau khi niệm, thúc thúc sẽ không đau nữa. Chú Thịnh Diêu còn đau không? Thần chú của bí đỏ bà bà dùng có hiệu nghiệm chưa?”
Thịnh Diêu vẻ mặt cảm động, ôm lấy Tô Nhiễm: “Rất linh, thật sự rất thần kì, chú hiện tại một chút cũng không đau, con là thiên sứ nhỏ trong truyền thuyết sao?”
“Con là bà đồng nhỏ.”
“Nga, vậy con nhất định là bà đồng nhỏ đáng yêu nhất thế giới.”
Hồ Mẫn ánh mắt nhu hòa mà nhìn đứa nhỏ cùng người đàn ông anh tuấn này: “Thịnh Diêu, thật sự, chúng tôi lần này thật sự không biết nói cái gì cho phải, nếu không có cậu….”
Thịnh Diêu ngẩng đầu đối cô nở nụ cười: “Chị dâu đừng nói như vậy, tình hình Quân Tử lúc đó nguy hiểm như vậy, đổi lại là một người nào đó đều làm như vậy, hơn nữa em cũng không có gì nặng lắm, còn được ăn rất nhiều đồ bổ, có phải hay không tiểu bảo bối Nhiễm Nhiễm?”
Tô Nhiễm nghe không hiểu lắm, nghĩ nghĩ một chút, quyết định nghe theo lời người bệnh, vì thế liền mạnh mẽ gật đầu.
Tô Quân Tử vỗ vỗ tay: “Nhiễm Nhiễm, mau xuống, con heo béo, con đã hơn hai mươi cân, đừng nằm trên người chú Thịnh Diêu như vậy?”
Tô Nhiễm bị chạm đến nỗi đau, hừ một tiếng xoay qua nhỏ giọng nói: “Ba ba thật đáng ghét.”
Thịnh Diêu cười to: “Quân Tử, anh tích đức một chút được không, cư nhiên lại lấy cân nặng của con gái ra nói đùa.”
Khương Hồ ở bên cạnh phi thường ngạc nhiên mà tiếp nhận Tô Nhiễm, đem cô đang hướng đến mình mà ẵm lên, cô bé cười “khanh khách” ôm cổ cậu, ghé vào bên tai cậu nói cái gì đó, Khương Hồ do dự một chút: “Thật sự nói cho chú biết?”
Tô Nhiễm nghiêm túc mà nhỏ giọng nói: “Không cho chú nói cho người khác, không được phép ‘bán ra’ con!”
Khương Hồ nghĩ, kia không phải nên là ‘bán đứng’ sao? Nhìn những người khác cũng không có phản ứng gì, có lẽ là cô bé nói đúng, chính mình nhớ lầm, vì thế bác sĩ Khương được cho là thiên tài ngôn ngữ tự nhiên thấy tự ti, hòan toàn không có nghĩ đến sở dĩ không ai sửa lại, đó là bởi vì không ai nghe thấy nó nói cái gì.
Tô Nhiễm thì thầm, Khương Hồ liên tiếp gật đầu. Cô bé bởi vì bị ba ba đạp lên nỗi đau, sống chết cũng không nói cho Tô Quân Tử biết mình vừa lén lút nói gì đó. Người nhà Tô lại ngồi một lúc mới đứng lên tạm biệt, Khương Hồ kéo một cái ghế đến, ở bênh cạn giường Thịnh Diêu ngồi xuống.
“Anh có khỏe không?” Khương Hồ hỏi.
“Không sao, vốn là cái cô gái điên đó không đâm phải những phần quan trọng.” Thịnh Diêu cười cười “Tôi nghe nói cái đêm cấp cứu, cậu cùng Thẩm đội trưởng ở lại bệnh viện bồi tôi một đêm.”
“Ân, anh ấy cùng em nói chuyện rất nhiều.” Khi Khương Hồ nói đến những âm cần uốn lưỡi, đầu lưỡi có phần cứng nhắc, vì thế liền nói lại một lần “Là anh…..ta, em cùng anh ta…..”
Thịnh Diêu cuối cùng cũng hiểu vì cái gì từ Thẩm Dạ Hi đến Dương Mạn An Di Ninh xuống dưới, hiện tại đều lấy việc trêu chọc vị bác sĩ này làm vui, đứa nhỏ này như thế nào lại ngốc như vậy chứ?
Khương Hồ do dự một chút: “Nhưng mà anh không vui, cần nói chuyện không?”
Thịnh Diêu sửng sốt, nghiêng qua nhìn cậu, vẻ mặt Khương Hồ thật rất bình tĩnh, ánh sáng mặt trời theo từ cửa sổ đi vào, vừa lúc chiếu vào mặt cậu, ánh mắt kia trong suốt cực kì, thật là có điểm giống như bác sĩ, dường như cậu lẳng lặng mà ngồi ở chỗ đó, liền có thể làm cho người ta bình tĩnh trở lại.
Thịnh Diêu lúc này mới nhớ đến, Khương Hồ là vì ‘phúc lợi nhân viên’ mà đượcMạc cục sắp xếp vào trong đội.
“Cậu nhìn ra?”
Khương Hồ thành thật gật đầu.
“Vậy cậu có hay không nhìn ra, tôi là vì cái gì?”
Khương Hồ ngừng một chút, lại gật đầu, đón láy vẻ mặt kinh ngạc của Thịnh Diêu, há mồm chưa nói gì, chỉ làm khẩu hình miệng một chữ “Tô”
Hắc, trước kia không nhìn ra, người này như vậy lại có thể nhìn thấu mọi việc, cùng Thẩm Dạ Hi kia trong lòng đều có suy nghĩ khác, thật đáng ghét như nhau.
“Vậy cậu cảm thấy, tôi cần phải làm cái gì mới có thể đứng lên được?”
Khương Hồ nở nụ cười, bắt chéo chân, thân thể có hơi dựa về phía sau, hai tay đặt ở trên đùi, bộ dáng trong nháy mắt như là trở nên già đi rất nhiều, mang một loại mùi vị thanh thản mà tĩnh mịch: “Thật xin lỗi, cố vấn gia cũng được, bác sĩ tâm lý cũng được, có thể giúp anh phân tích, đưa ra ý kiến, nghe anh nói hết tâm sự, nhưng mà không thể thay anh đưa ra bất cứ quyết định gì.”
Thịnh Diêu bĩu môi: “Vậy cậu muốn làm gì?”
“Giúp anh lắng nghe tiếng nói ở trong lòng anh.” Khương Hồ nói “Anh nghĩ tình cảm của anh ấy giống anh sao?”
Thịnh Diêu không lập tức nói lại, im lặng mà ngồi dựa trên giường bệnh, ánh mắt lướt nhanh về phía bình giữ nhiệt Tô Quân Tử mang đến, ở trong đó là canh gà của Hồ Mẫn làm, mới nhẹ nhàng cười lên, lắc đầu: “Không, tôi không nghĩ như vậy.”
Khương Hồ nhướng mi: “Vì cái gì?”
“Cậu cũng đã nhìn thấy Hồ Mẫn cùng Tiểu Nhiễm?” Thịnh Diêu nhẹ nhàng nói, mắt khép hờ quan sát, kì thật có đôi khi, thật sự cần một người như vậy, dù cho chỉ ở một bên im lặng không lên tiếng cũng tốt – nghe mình nói đến những ngổn ngang trong lòng “Cậu nói, người nào mới có thể nhẫn tâm tổn thương đến hai mẹ con họ như vậy? Huống chi Quân Tử là một người bố có trách nhiệm, là một người chồng tốt, nếu không phải như thế này, nếu anh ta không phải………..”
Nếu như anh ta không phải chính mình, tình cảm kia được đáp trả cũng không có tác dụng gì nữa.
Thịnh Diêu thở dài: “Người giành được, không phải là quá ích kỉ, quy luật ấy tôi đều hiểu rõ.”
“Anh cho rằng như thế này lòng sẽ bình an, và dù anh có đau cũng không sao ư?”
“Không” Thịnh Diêu dừng một chút: “Tôi là tiến thoái lưỡng nan.”
(dù tiến hay lùi đều khó)
“Tiến thoái lưỡng nan” Từ này quá văn vẻ, Khương Hồ nghe không hiểu, cậu sửng sốt một chút, khi ở nước ngoài thật đúng là chưa từng bị qua loại xấu hổ này, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng che đi: “Nếu như anh tiếp tục kìm nén mong muốn của mình, nó sẽ càng lớn hơn.”
Thịnh Diêu quay đầu đi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Đến một nơi khác, trút ra hết những gì khó chịu ra.”
“Trút ra hết?” Thịnh Diêu nhướng mày cười ra thành tiếng “Cậu cũng có nghe chuyện của tôi rồi, việc tôi trút ra hết cũng không phải là ít.”
“Nhưng mà anh không phải thật lòng, Thịnh Diêu, ý em không phải là trút ra hết bằng cơ thể, anh tự hỏi tâm chính mình đi, nó hiện tại không phải rất trống rỗng sao?” Khương Hồ nói, Thịnh Diêu kinh ngạc nhìn cậu, giống như là nỗi lòng bị nhìn rõ, Khương Hồ tiếp tục nói: “Anh từng nghe qua trạng thái thôi miên chưa? Thôi miên không phải là giấc ngủ, người trong trạng thái thôi miên, khu vực vỏ đại não bị đè xuống, nhưng ở lớp bên ngoài vẫn có một chút kí©h thí©ɧ, ý thức bị hạn chế trở nên rất nhỏ, lực chú ý được tập trung lại. Mà những chuyên gia cho rằng tình yêu cũng là một loại tương tự như thôi miên. Khi thời điểm người kia xuất hiện, sẽ tự nhiên mà đem lực chú ý đặt ở trên người đó, cũng sinh ra khuynh hướng quên mất đi những người xung quanh, cảm giác bị thu nhỏ lại.”
Thịnh Diêu sợ run một lát: “Cho nên……..cậu ở lại làm tôi thức tỉnh?”
“Anh vừa không muốn đến gần anh ấy, tổn thương anh ấy, nhưng vì bị anh ấy thu hút hết tất cả lực chú ý, rồi không nhìn thấy người khác, cho nên anh chỉ có thể đem chính mình bức đến một nơi rất hẹp, rất chật, nên mới không vui.” Khương Hồ nói “Thịnh Diêu, anh vì cái gì không lùi một bước, làm cho tầm nhìn rộng hơn một chút? Đến lúc đó, anh sẽ biết chính mình nên làm như thế nào.”
Thịnh Diêu suy nghĩ thật sâu một lát, nở nụ cười: “Bác sĩ Tương Hồ, Tôi hiện tại có thể hiểu vì sao Mạc cục đem cậu điều vào trong này, cùng việc tăng tiền lương.”
Thịnh Diêu chỉ là suy nghĩ qua nhiều, nhưng là một người thông minh, dù thế nào đi nữa, Khương Hồ đều cảm thấy Thịnh Diêu đối với lòng mình hiểu rất rõ. Sự thật chứng minh, Mạc cục đã cấp cho mọi người một chuyên gia rất có năng lực, đúng lúc này, di động Khương Hồ reo lên, một tin nhắn đến, Thẩm Dạ Hi lời ít ý nhiều chỉ có ba chữ: “Xem TV.”
Trong phòng bệnh của Thịnh Diêu cũng có TV, hai người mở TV, tất cả các kênh đều cập nhật chung một tin: “Bản tin buổi sáng hôm nay, giao thông công cộng đường chính mươi bảy phát sinh một vụ nổ, bốn người bị thương, trong đó có một đứa trẻ, may mắn chính là không có người chết, nguyên nhân vụ nổ đang được bộ phận chuyên ngành điều tra. Theo những điều được biết, tính đến nay đã là vụ nổ thứ hai, cảnh sát tiết lộ, nguyên nhân của hai vụ án có thể là cùng một loại bom………”