Dạ Vãn Lan chậm rãi ngẩng đầu lên, cô xắn tay áo, một mình bước về phía trước: "Ôn Lễ, ở đây đợi chị, chị sẽ không sao đâu."
Một phút.
Cô chỉ cần một phút để đối phó với những người này.
“Biết điều đấy.” Tên cầm đầu rất hài lòng.
Họ không muốn cưỡng chế đưa Dạ Vãn Lan đi trước cổng Nhất Trung tại Giang Thành, điều này sẽ gây ảnh hưởng xấu, làm tổn hại đến mặt mũi của nhà họ Tần.
“Chị…” Lâm Ôn Lễ không thể ngăn cản hắn ta. Cậu ta nhìn Dạ Vãn Lan đi theo vệ sĩ của nhà họ Tần vào con hẻm rồi cau mày.
Cho dù có chán ghét Dạ Vãn Lan thế nào đi chăng nữa thì cũng không đến nỗi thấy chết mà không cứu.
Cuối cùng
Lâm Ôn Lễ vẫn tiến lên, cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi cảnh sát.
Đã hết một phút, lúc này Dạ Vãn Lan mới từ trong ngõ đi ra, một sợi tóc cũng không rối, áo sơ mi vẫn còn trắng tinh như cũ.
Nhưng Lâm Ôn Lễ lại nhìn thấy ngón trỏ của cô có máu chảy xuống.
Xương ngón tay như ngọc, màu đỏ tươi chói mắt, giống như diễm quỷ.
Lâm Ôn Lễ sửng sốt, lại tiến thêm hai bước về phía trước. Lúc này cậu ta mới có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng trong con hẻm.
Năm tên vệ sĩ của nhà họ Tần lần lượt ngã xuống đất, miệng phun máu tươi, mặt mũi bầm dập. Rõ ràng là họ đã bị hành hạ rất tàn nhẫn.
Đây là một cuộc đơn phương ẩu đả.
Dạ Vãn Lan xoa xoa tay, không hề để tâm nói: "Việc đã giải quyết xong, chúng ta về nhà thôi."
Lâm Ôn Lễ hoàn toàn đứng hình.
Cậu ta không thể nhớ lần cuối cùng mình nhìn thấy Dạ Vãn Lan là khi nào, nhưng cậu ta vẫn nhớ rằng cô vẫn luôn khom lưng cúi đầu xu nịnh những kẻ xung quanh Chu Hạ Trần, lại luôn khiêm tốn cúi đầu. Tại sao cô lại đột nhiên đổi tính?
“Bọn họ muốn đánh chị.” Dạ Vãn Lan ngước mắt, chậm rãi liếc nhìn, giải thích một câu: “Nhưng không may mắn lắm, té ngã rồi.”
Lâm Ôn Lễ nhìn một trong những vệ sĩ bị gãy chân: “Ý chị là họ bị ngã thành ra thế này á?”
Dạ Vãn Lan khẳng định: "Chị đã nói rồi, bọn họ vừa vào liền ngã thành như vậy."
Lâm Ôn Lễ: “…”
Cậu ta có thể chắc chắn rằng Dạ Vãn Lan điên rồi.
Nhưng chuyện đó không liên quan gì đến cậu ta cả.
Lâm Ôn Lễ cất điện thoại rồi vô cảm rời đi.
Hai chị em vẫn một trước một sau mà đi.
Suốt cả chặng đường đều im lặng.
Hoa diên vĩ đung đưa trong gió, Dạ Vãn Lan nói: “Chị sẽ về nhà sống.”
Nghe những lời này, Lâm Ôn Lễ đột nhiên dừng lại, chế nhạo nói: "Về nhà sao? Không phải chị đã nói nơi thậm chí không thể cho chị một chiếc túi rẻ tiền không phải là nhà của mình sao?"
Cậu ta có trí nhớ rất tốt.
Nhớ rõ ràng lần đó Lâm Hoài Cẩn gặp Dạ Vãn Lan trên đường, ông đã tốt bụng khuyên cô quay lại học hành, nhưng cô đã dùng một chiếc túi xách sang trọng đánh vào mặt của ông.