Trình Thanh Lê không ngờ rằng cô có thể nói ra điều đó một cách thản nhiên như vậy, có chút sửng sốt: “Chị Lan, chị…”
“Thôi nhiều chuyện đủ rồi, ngày mai nhớ 7 giờ 30 có mặt. Đừng đến muộn đấy.” Dạ Vãn Lan nhẩm nhẩm thời gian: “Chị đi trước đây, nếu em còn muốn tự nói chuyện một mình thì để hôm nào chị rảnh viết một bức thư cho em ha.”
Trình Thanh Lê trưng ra ánh mắt lấp lánh với cô: “Chị Lan, em siêu yêu chị luôn!”
“Kiềm chế lại một chút, đừng có mà say mê chị quá.” Dạ Vãn Lan đứng dậy đi ra cửa.
Cô cũng không rời đi ngay lập tức mà dựa vào tường ngay chỗ rẽ, lấy điện thoại ra tìm kiếm “cômg chúa Vĩnh Ninh” ngay sau đó một loạt kết quả có liên quan đến hiện ra.
Cô chưa từng nghĩ tới rằng bản thân còn có thể trở lại Thần Châu, nhưng mà là Thần Châu vào 300 năm sau.
Khi nhìn lại bản thân cô trong quá khứ qua những tư liệu từ mục bách khoa toàn thư, trong lòng cô lúc này hiện lên một loại cảm giác rất kì lạ.
Trong vòng lặp 999 năm liên tục xảy ra, cô đã xem qua vô số những cuốn sách viết mình, quay và đóng chụp rất nhiều các tác phẩm truyền hình về cuộc đời của bản thân.
Có người nhận xét rằng cô có thể lấy thân phận nữ tử xâm nhập vào trong nội bộ Đông Cung, đã vậy còn đoạt được vị trí thái tử, nên tất nhiên chính là người xứng đáng nhất để nhận danh xưng vô địch thiên hạ.
Cũng có người lại nói rằng thật may mắn vì cô chết sớm, bởi trong quan niệm của bọn họ nếu thiên hạ lúc bấy giờ được nắm quyền bởi một nữ tử thì chả phải sẽ loạn hết cả lên rồi còn gì?
Mọi người đối với cô khen chê đều có đủ cả, nhưng cô không quan tâm.
Dạ Vãn Lan bình thản lái xe rời đi, chỉ trong chốc lát bóng dáng cô đã khuất dần trong màn đêm.
***
Lúc này, tại nhà cũ của nhà họ Chu.
Chu Hạ Trần mới trở về từ công ty, trên mặt vẫn còn đầy mệt mỏi: “Mẹ.”
“Hạ Trần, mẹ biết con không có nhiều thời gian rảnh, nhưng ngày kia giám đốc Quyền sẽ đến Giang Thành, con cũng thừa biết lần hợp tác này đối chúng ta mà nói quan trọng đến thế nào mà, nên hôm đó con nhất định phải có mặt đó.” Chu phu nhân thở dài: “Con cứ cố gắng làm sao cho đối phương nhìn thấy được thành ý của chúng ta là được, hiểu chưa?”
Hiện tại tập đoàn Chu Thị đã dấn vào phần lớn các lĩnh vực thương nghiệp khác nhau, nhưng chủ yếu trong đó vẫn là ngành giải trí và chăm sóc y tế.
Chỉ là việc kinh doanh hiện giờ ngày càng khó khăn, khiến tập đoàn Chu Thị dần lâm vào thời kỳ trì trệ, nhu cầu cấp bách bây giờ là tìm được nguồn đột phá xuất khẩu mới.
“Mẹ yên tâm.” Chu Hạ Trần nhàn nhạt cười: “Con hiểu được tầm nghiêm trọng của vấn đề này mà, tài liệu dùng để đàm phán lần này đã được con chuẩn bị sẵn từ trước rồi.”
Chu phu nhân lạnh lùng nói: “Lần trước con cũng đã nói với mẹ những điều đó, nhưng mọi chuyện lại sau đó lại xảy ra như thế nào? Lúc đó, con lại đột ngột đổi ý, chạy đến Đế quốc Liên Bang Mạn chỉ để ăn mừng sinh nhật người ta!”
Không phải là bà ta không thích Thịnh Vận Ức, trong số tất cả các khuê nữ nổi tiếng ở Giang Thành, nếu Thịnh Vận Ức xếp thứ hai, thì không ai dám đứng thứ nhất nhất cả.
Nhà họ Thịnh mấy năm nay cũng rất phát triển, gần như đã có thể phát triển ngang tầm với nhà họ Chu.
Hai nhà nếu có thể liên hôn, thì sẽ trở thành một liên minh bền chắc, tất nhiên Chu phu nhân sẽ rất hài lòng, nhưng vấn đề là bà ta thật sự không chấp nhận được việc Chu Hạ Trần có thể sẵn sàng vứt bỏ mọi việc kinh doanh chỉ vì Thịnh Vận Ức.
“Mẹ à, chẳng phải cuối cùng chúng ta cũng đã thu được cái hộp đồng đó về tay rồi à?” Chu Hạ Trần bất đắc dĩ, nói: “Tiệc kỉ niệm sinh nhật lần thứ 24 của Vận Ức, sao con có thể không đến được đây?”