Chương 27

“...”

Lời còn chưa dứt, trong phòng đã rơi vào trạng thái im lặng.

Bị đôi giày cao gót 8cm đập vào mặt, máu trong mũi của Từ Lục lập tức chảy ra.

Mắt cậu ta trở nên mơ hồ, đầu óc choáng váng một lúc.

Ước chừng im lặng khoảng 30 giây, những người xung quanh vội vàng đỡ Từ Lục dậy, gọi người phục vụ tới giúp cậu ta cầm máu.

“Anh Từ, Anh Từ, hay là tôi gọi 120 đến cho anh nhé?”

“Gọi cái gì mà gọi, còn muốn mất mặt thêm à?” Câu này khiến Từ Lục lập tức tỉnh táo trở lại, cậu ta che mũi, tức giận nói: “Dạ Vãn Lan, cô muốn làm gì? Không muốn sống nữa à?”

“Như ý anh muốn, cởi bốn cái ra trước đi.” Dạ Vãn Lan thong dong mỉm cười: “Sao vậy? Không lấy ra được 40 vạn? Chẳng trách không bằng Chu Hạ Trần.”

Bị chọc vào điểm đau, Từ Lục thẹn quá hóa giận, nói: “Ai nói tôi không thể lấy ra 40 vạn? Tôi nói cho cô biết, đừng lấy Chu Hạ Trần ra so với tôi!”

Hai nhà họ Chu và nhà họ Từ có quan hệ thông gia với nhau, để giữ thể diện cho Chu Hạ Trần, cậu ta mới gọi anh ta là anh.

Nếu không cần giữ thể diện cho anh ta, cậu ta sớm đã cho Chu Hạ Trần xuống mồ.

Từ Lục cười lạnh lùng ném tấm thẻ ngân hàng xuống bàn trà: “Trong thẻ này có bốn trăm vạn, cô tiếp tục cởi ra!”

Dạ Vãn Lan nhíu mày, không nhanh không chậm nói ra một chuỗi số thẻ ngân hàng: “Chuyển tiền trước, viết nội dung là tự nguyện tặng cho tôi, tôi mới biết anh có thật hay không.”

Từ Lục bị kế khích tướng đánh phủ đầu, tức giận đến mức run hết cả tay nhấc điện thoại lên, chuyển tiền bằng ngân hàng trực tuyến.

Tin nhắn nhắc nhở đã nhận được tiền vang lên, Dạ Vãn Lan liếc mắt nhìn xuống.

“Nhận được rồi phải không?” Từ Lục vẫn còn đang che mũi, dữ tợn nói: “Còn không mau cởi ra!”

Chỉ cần cậu ta có thể làm nhục được Chu Hạ Trần, đối với cậu ta mà nói số tiền ít ỏi này không là gì cả.

Dạ Vãn Lan cuối cùng thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “Ngu xuẩn.”

Cô quay người rời đi, không muốn làm giày cao gót của mình bị bẩn.

Trong phòng lại một lần nữa im lặng, tất cả mọi người đều sững sờ.

Vài giây sau, cuối cùng Từ Lục cũng phản ứng trở lại: “Lão tử đây bị lừa rồi!”

Cậu ta đột nhiên đứng dậy đuổi theo, nhưng khi cậu ta đang kích động thì máu mũi lại tiếp tục chảy ra, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Có người nơm nớp lo sợ lên tiếng: “Anh Từ, chúng ta vẫn nên đến bệnh viện thôi.”

“Cái rắm, lão tử đây có bác sĩ riêng, đi bệnh viện cái gì chứ?” Từ Lục rít lên một tiếng: “Cậu, lập tức đến nhà họ Chu tìm Chu Hạ Trần, bắt anh ta bồi thường phí tổn thương tinh thần và chi phí y tế cho tôi, để cho anh ta xem anh ta đã nuôi cái thứ gì, không có một chút quy tắc nào.”

Bọn họ ít nhiều gì cũng có vài người tình, nhưng có ai đá vào mũi vả mặt như Dã Vãn Lan không?

Tinh thần của Từ Lục u ám, nói: “Đem 40 vạn vừa nãy trả lại cho tôi.”

“Nhưng, anh Từ, anh đã viết là tự nguyện cho mà…”