Chương 18

Cô đã quen dùng thủ đoạn tán tỉnh để thu hút sự chú ý của Chu Hạ Trần, khi trở về nhà họ Lâm cô cũng không thay đổi. Thậm chí có thể nói rằng, tâm tư của Dạ Vãn Lan không trong sạch.

Nhưng chính dáng vẻ này lại khiến Lâm Vi Lan hài lòng.

Bà Lâm tức đến mức không chịu nổi.

Câu nói này khiến cả bàn ăn vốn yên tĩnh lúc này càng trở nên tĩnh mịch.

Dạ Vãn Lan chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Bà nói cái gì?"

Một tay cô đỡ cằm lắc lư đôi khuyên tai ngọc bích.

Cô mỉm cười nhẹ nhưng có cảm giác như uy áp của một vương giả, mưa rền sóng dữ.

Thật không thể tưởng tượng được là một cô gái mới mười tám tuổi lại có uy áp như thế.

Bà Lâm cau mày với vẻ mặt nghiêm nghị: "Cô bị sao vậy? Người lớn dạy bảo người trẻ tuổi là chuyện đương nhiên. Chẳng lẽ cô thấy mình mong manh dễ vỡ, không được dạy dỗ cô sao?"

"Chị dâu, chị nói không đúng." Hứa Bội Thanh im lặng, nhẹ nhàng nói: "Chị không nuôi con bé được ngày nào, sao chị lại trở thành trưởng bối của con bé?”

Bà Lâm chỉ cười khinh bỉ.

Trong nhà họ Lâm cũng chỉ có duy nhất nhà Lâm Ốc Du đáng giá để bà ta đi kết giao, Hứa Bội Thanh cũng chỉ sinh một đứa con trai.

Học giỏi là một chuyện, nhưng học giỏi hơn nữa, cũng không thể quay về quê hương Vân Kinh.

Lâm Vi Lan bình tĩnh nói: "Quả nhiên ta đã già rồi, đã có người trẻ tuổi muốn thay thế ta."

Những lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

"Mẹ!" Bà Lâm giật mình, cười làm lành nói: "Mẹ, ý của con không phải vậy, con chỉ muốn giúp mẹ..."

Lâm Vi Lan không nhìn bà ta, ừ một tiếng: "Tự mình đi từ đường."

Nụ cười của bà Lâm cứng lại: "Vâng, mẹ."

Động tác đứng dậy của bà ta cũng rất cứng ngắc, Lâm Thanh Văn cũng không dám thay bà ta nói chuyện.

Lâm Vi Lan ho khan một tiếng: "Nhìn ta làm gì, ăn cơm."

"Mẹ nói đúng, tất cả mọi người ăn cơm." Lâm Ốc Du vội vàng lên tiếng: "Thấm Thấm, ăn nhiều tôm một chút, lát nữa chúng ta đi tập đàn, Vãn Lan, con cũng ăn một chút."

"May mà anh không nói gì, nếu không thì người quỳ ở từ đường chính là anh."

Lâm Việt vỗ vỗ ngực, thấp giọng: "Nhưng em gái à, anh thấy bà ngoại nhất định là hồ đồ rồi."

Lâm Thấm từ chối cho ý kiến.

Sau khi ăn xong, Lâm Vi Lan gọi Dạ Vãn Lan vào thư phòng.

Lâm Thanh Văn đi lên từ đường ở trên tầng cao nhất. Bà Lâm đang quỳ trên tấm nệm.

Ông ta lắc đầu: "Hôm nay em xúc động rồi, lần sau đừng như vậy nữa."

"Em có phải là người bốc đồng không?" Bà Lâm cười lạnh: "Cô ta nói một câu thì bà ấy liền cho cô ta một công ty, nếu cô ta còn tiếp tục dụ dỗ, chẳng phải bà ấy sẽ đem cả nhà họ Lâm cho cô ta?"