Chương 15

Nhà họ Lâm là một gia tộc lớn, là hậu duệ của Thiên Âm Phường.

Thiên Âm Phường là giáo phái duy nhất do phụ nữ sáng lập trong sáu giáo phái lớn, am hiểu nhạc cụ cổ điển.

Nhà cảm nhạc của Thiên Âm Phường, huyền động ngũ âm, thần linh cũng chấn động!

Trận chiến ba trăm năm trước, tuy rằng Thiên Âm Phường đã bị diệt, nhưng may mắn còn lại một bộ phận đệ tử truyền thừa đến nay.

Nhà họ Lâm có không ít nhánh, tuy không được xếp vào top 10 của Giang Thành, nhưng nhà họ Lâm là một trong năm gia tộc giàu có ở Vân Kinh, là truyền thừa chính tông của Thiên Âm Phường.

Nhà họ Lâm tự hào vì có con gái, tất cả âm nhạc tài nghệ chỉ truyền cho nữ chứ không truyền nam.

Nếu như chi thứ có con gái có thể trực tiếp thông qua khảo sát của nhà họ, chi thứ này lập tức có thể gia nhập dòng chính.

Đến đời của Lâm Hoài Cẩn, chỉ có Lâm Thấm có thành tích cực cao khi chơi đàn cổ, nhà họ Lâm rất coi trọng việc này.

“Không rõ lắm, nhưng mẹ đã nói trước với các con, cho dù các con có bất mãn cũng không được thể hiện ra bên ngoài.” Lâm Ốc Du cảnh cáo hai anh em bọn họ: "Đến lúc đó làm bà ngoại hai đứa tức chết thì đừng trách tại sao bị mẹ dạy dỗ.”

Lâm Việt bĩu môi: "Cũng không phải bọn con làm bà ngoại tức giận.”

Lâm Thấm không nói chuyện nhưng trong lòng lại vô cùng kích động, không còn tâm trạng luyện đàn nữa.

Cô ta cũng không muốn có quan hệ với Dạ Vãn Lan, mỗi lần nghe bạn học trong trường lấy Dạ Vãn Lan ra làm trò cười, cô ta đều cảm thấy rất xấu hổ.

May mà sau khi Dạ Vãn Lan trở về nhà họ Lâm cũng không đổi họ, không có bao nhiêu người biết Dạ Vãn Lan là chị họ của cô ta.

Vẻ mặt Lâm Thấm nhàn nhạt.

Ngược lại cô ta muốn nhìn xem, bốn năm nay Dạ Vãn Lan cũng không trở về, lần này trở về rốt cuộc là muốn làm gì.

**

Lúc này, trên đường đến nhà cũ nhà họ Lâm.

Lâm Hoài Cẩn phụ trách lái xe, Hứa Bội Thanh và Lâm Ôn Lễ ngồi ở ghế sau, để lại ghế phụ cho Dạ Vãn Lan ngồi.

Không khí trong xe ngưng đọng.

Lúc chờ đèn đỏ, Lâm Hoài Cẩn hỏi: "Kết quả tư vấn thế nào?”

Dạ Vãn Lan bình tĩnh nói: "Bác sĩ nói cháu chỉ có chút cảm xúc buồn bực, thế giới nội tâm hoàn toàn đẹp đẽ, phẩm chất đạo đức tốt đẹp chính trực.”

Vậy mà Lâm Hoài Cẩn lại tin: "Vậy là tốt rồi, lát nữa qua nhà cũ, cháu cũng ngoan một chút.”

Bốn năm nay Dạ Vãn Lan làm cái gì, trong lòng người nhà họ Lâm đều biết rõ, càng không muốn mời cô tới ăn bữa cơm gia đình.

Dạ Vãn Lan nhẹ giọng nói: "Đã lâu không gặp bà nội, không biết thân thể bà như thế nào.”