Chương 6: Lắng Nghe Tiếng Gió

Sau một hồi vất vả, Nhã cũng kéo được Ân lên bờ. Cả hai ướt sũng.

Vừa bực bội, vừa rũ nước từ tóc, từ áo, quần, giày, Ân vừa than trách:

- Tại sao lần nào gặp anh, tôi cũng khó chịu thế này cơ chứ!

Nhã không nói gì, sáp lại định lấy tay gạt nước từ tóc Ân.

Thấy Nhã giơ tay, Ân gạt phắt:

- Tôi đâu có mượn!

Nhã cúi cúi đầu cười cười:

- Tôi giúp cậu thôi mà. Cởϊ áσ ra, lấy tạm áo khoác của tôi khoác vào kẻo lạnh.

- Khỏi! Anh “giúp” tôi nhiều quá rồi đấy. Suýt chút tôi sặc nước luôn còn gì.

- Tôi cứ tưởng...

- Tưởng tôi biết bơi? Tưởng tôi thích đùa? Tưởng tôi vui lắm hả?

Ân vừa định bước đi liền bị Nhã nắm chặt tay giữ lại:

- Nắng lên cao rồi, cởi đồ ra, vắt sạch nước, hong khô chút đi. Cậu định để như vậy mà về sao?!

Ân...thoáng chút lưỡng lự. Thấy vậy, Nhã chủ động kéo tay Ân lại chỗ nắng, giúp Ân cởϊ áσ, cứ thế mà dùng sức vắt kiệt nước cho cậu, rồi tìm một cành cây treo áo lên. Xong, Nhã cũng làm y chang như vậy với mình.

Nắng hắt lên, rọi thẳng vào hai chiếc áo sơ mi, một trắng, một xanh đang nhẹ nhàng bay trong gió. Tiếng chim chóc, tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc. Bên bờ hồ nước trong vắt, có hai chàng trai chỉ mặc áo cộc, một để lộ đôi vai trần vạm vỡ nam tính, bộ ngực nở nang rắn chắc, màu da nâu rám nắng căng tràn sức sống, và một body cực chuẩn nhưng nhỏ hơn, da cũng trắng mịn hơn.

- Sao cậu biết nơi này?

...

- Sao sáng nay cậu không đến quán?

...

- Có chuyện gì không thể nói ra được sao?

...

Im lặng.

Tiếng viên đá nhỏ ném xuống hồ nước đang lao xao bởi gió. Nhã thở dài rồi nằm dài xuống cỏ, tay gối sau gáy.

Ân cứ thế cũng nằm xuống bên cạnh.

- Nếu cậu có chuyện gì không thể nói ra thì cứ im lặng cũng không sao, nhưng hãy nhanh chóng vượt qua nhé. Đừng để bản thân mình cứ chìm mãi trong những nỗi buồn như thế. Chuyện gì rồi cũng sẽ giải quyết được. Nếu rảnh, cứ đến tìm tôi. Tôi biết vài nơi rất đẹp và yên tĩnh.

- Tôi với anh có từng quen nhau không?

Ân bất ngờ hỏi khiến Nhã có chút lúng túng, nhưng rất nhanh đã đáp trả lảng tránh một cách dí dỏm:

- Có, lần trên xe đò đó.

...tiếng thở dài của Ân.

- Anh...là dân gốc ở đây?

-...Ừm.

- Tôi nhìn anh không giống như thế.

- Không giống là như thế nào?

Nhã nheo nheo mắt cười, quay sang trêu chọc.

Ân không nhìn lại, mắt vẫn mải nhìn đám mây đang lơ lửng trên bầu trời xanh kia.

Rồi như tự nói với chính mình, Nhã chầm chậm trả lời:

- Thực ra, tôi sinh ra ở nơi đây, nhưng sống trong lòng thành phố cùng mẹ. Ra trường, tôi về đây với ba.

- Vậy...ba mẹ anh...?

Dường như câu hỏi của Ân đã chạm vào nơi sâu kín nhất của Nhã mà suốt mấy năm nay chưa có ai chạm vào.

Thấy Nhã im lặng nửa như muốn nói, nửa không, Ân quay sang nhìn. Gương mặt góc cạnh tuấn tú, mũi thẳng tắp, mái tóc dày để rối làm cho gương mặt ấy càng thêm nét phong trần lãng tử. Nhã đẹp tới mức suýt chút Ân buột miệng mà khen.

Ân ngồi bật dậy như để tự vả mình rằng sao một người con trai lại nhìn ra được vẻ đẹp của một người con trai như vậy.

Thấy Ân ngồi dậy, Nhã cũng tìm được lối thoát cho câu hỏi còn đang bỏ dở.

- Tôi xem áo đã khô chưa nhé. Sợ cậu phơi nắng lâu sẽ đen làn da trắng trẻo kia mất.

Nói rồi Nhã lại với tay lấy hai áo xuống, một ném lại cho Ân, một nhanh chóng mặc vào cho mình.

- Cậu về chưa? Tôi đưa về nhé?

- Anh không chụp hình nữa sao?

- Không. Tôi chỉ chụp khi rảnh rỗi thôi. Giờ, tôi “bận” mất rồi.

Nói xong, Nhã nheo nheo mắt cười như trêu chọc.

Ân không nói gì nhưng như ngầm đồng ý.

Cả hai ra về. Tiếng xe phá tan đi sự yên tĩnh nơi đây. Lũ chim nhỏ trên mấy cành cây gần đó nghe tiếng động, vỗ cánh bay đi. Hai người con trai một áo xanh và một áo trắng trên hai chiếc xe cùng nhau ra khỏi thung lũng. Không ai nói với ai thêm câu nào bởi dường như trong lòng họ....đang chảy rần rần một thứ cảm xúc khó nói nên lời.