Tôi gặp lại Giang Chấp trong một bữa tiệc rượu.
Đã kết hôn với Phó Yến Từ, tôi là bạn gái tham dự cùng anh.
Kỳ thật tôi cũng không thích tham gia những dịp như vậy, trước đây tôi ở cạnh Giang Chấp và đã nhiều lần tham dự với tư cách thư ký của anh ta, những người trong giới nhìn với ánh mắt nghiền ngẫm và không mấy thiện cảm.
Nếu có người không biết sẽ hỏi: “Cô không phải là bạn gái của anh Giang sao?”
Đúng lúc này Phó Yến Từ đi tới, nắm tay tôi, lười biếng cười: “Từ tổng, ai mà chẳng có vài người yêu cũ? Nếu anh muốn nhắc lại, em sẽ tìm chị dâu kể mấy chuyện trước đây của anh.”
Anh ấy thành thạo lăn lộn giữa đám người, nói năng chu đáo, giữ mặt mũi cho đối phương cũng giữ mặt mũi cho tôi
Điều tôi không ngờ là Giang Chấp cũng tới.
Anh ta còn có một người bạn gái có khí chất nổi bật và vẻ ngoài xinh đẹp.
Lý Tư.
Mối tình đầu của Giang Chấp.
Trước đây tôi cũng không quan tâm, cho đến khi nghe Giang Chấp nói tôi là người thay thế cô ta.
Nếu nhìn kỹ thì tôi và cô ấy không có điểm gì giống nhau.
Nếu miễn cưỡng mà nói thì tối nay tôi và cô ta dùng son môi giống nhau, màu 909.
Giang Chấp xem tôi là thế thân của cô ta, đúng là vô lý.
Cũng may bây giờ nhìn thấy hai người, tuy rằng trong lòng khó chịu nhưng cũng không mất khống chế như lúc đầu.
Phó Yến Từ có lẽ nhận ra những xúc cảm bé nhỏ của tôi, lật lòng bàn tay của tôi lên, đan các ngón tay vào nhau, tay còn lại chạm ly với Giang Chấp.
Giang Chấp nói: “Người đời cứ thích đồn đại linh tinh, tôi và cô Phó đây từng yêu nhau nhưng trai chưa vợ, gái chưa chồng, sau khi chia tay với tôi, cô ấy không thể tìm một người chồng khác, phải không?”
“Chuyện tốt của Giang tổng sắp thành, chúc mừng nhé.”
Phó Yến Từ ôm eo tôi, nở nụ cười thong dong.
“Cảm ơn.”
Giang Chấp lạnh nhạt nói, ánh mắt rơi lên eo tôi chợt tối sầm lại.
Trong những trường hợp này đương nhiên sẽ bàn chuyện làm ăn.
Tôi đã đến rồi đương nhiên cũng không thể bỏ lại phía sau.
Phòng làm việc của tôi còn thiếu nhiều khách hàng chất lượng tốt.
Sau một vòng, cũng gần xong, tôi định ra ngoài hít thở.
Sau khi nhìn quanh, tôi thấy Phó Yến Từ ở phía đối diện, tôi nhấc chân bước tới, Lý Tư đi qua trước mặt tôi.
Có lẽ cô ta uống rượu đến choáng váng, nhưng tôi thực sự nhìn thấy Phó Yến Từ đang mỉm cười với cô ấy.
Nụ cười vô cùng phóng đãng.
Tôi thực sự ghét Lý Tư, thậm chí còn ghét cách Phó Yến Từ cười với cô ta, trong lòng bực bội bước qua, dạ dày chợt khó chịu.
Tôi không nhịn được bèn bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn.
Khi bước ra, đầu óc tôi tỉnh táo hơn rất nhiều, sự cô đơn do rượu dấy lên đã biến mất.
Tôi định ra vườn hoa đi dạo.
Tôi vừa muốn tìm một cái ghế ngồi xuống, không ngờ lại nhìn thấy Giang Chấp đang nói chuyện với ai đó.
Tôi vô tình nghe lén nên quay người bỏ đi.
“Cam lòng không? Cứ để cô ấy rời đi vậy sao. Cậu và Ôn Nhiễm đã quen nhau từ khi còn học đại học. Không có lý do gì lại thua Phó Yến Từ, người mới quen cô ấy chưa đầy vài tháng.”
Bước chân của tôi dừng lại, ma xui quỷ khiến, tôi đã không rời đi.
“Không cam lòng.”
“Vậy nói cho cô ấy biết, cậu căn bản không coi cô ấy là người thay thế, cậu chỉ nói thế để mê hoặc người ta thôi. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc nhường cô ấy cho bất cứ ai.”
“Trước kia cậu kiêng dè anh ta là sợ anh ta ra tay với Ôn Nhiễm, hôm nay đã vào được đây rồi, cậu sợ cái gì? Lẽ nào phải đợi đến lúc không thể vãn hồi được cậu mới chịu nói sao?”
“Cậu không làm rõ quan hệ với Lý Tư là muốn khiến cô ấy hận đến tột cùng sao?”
“Giữa bọn tôi không đơn thuần là vấn đề rõ ràng…”
Tôi không thể nghe rõ những từ đằng sau nó.
Những lời tôi nghe vang vọng trong tâm trí tôi.
Anh ấy không coi tôi là người thay thế, cũng không nghĩ đến việc nhường tôi cho ai.
Đây chỉ là hiểu lầm thôi sao?
Thế nỗi oán hận mấy tháng qua của tôi có nghĩa gì chứ?
Tôi muốn trả thù, tôi muốn để anh ta hối hận về chuyện kết hôn, thật hoang đường biết bao.
Tại sao lại thành thế này?
Hoá ra đôi khi biết sự thật còn đau đớn hơn là không biết sự thật.
Hóa ra đôi khi, không hận một ai đó còn đau đớn hơn việc hận một ai đó.
Tại sao anh không nói với tôi ngay từ đầu?
Rõ ràng là anh ấy có thể nói được.
Rõ ràng…
Tôi lặng lẽ trốn sau bụi cây, lặng lẽ ngồi xổm xuống và bật khóc.
Hai người ngồi trên ghế đã rời đi.
Tôi dần nức nở thành tiếng, các khớp gối dần trắng bệch.
Hồi lâu cảm xúc dần ổn định.
“Cứ lau đi.”
Một đôi bàn tay với những khớp xương rõ ràng đưa cho tôi một chiếc khăn giấy.
Là Phó Yến Từ.
Tôi vội vàng đứng dậy, ngồi xổm hồi lâu chân đã tê cứng, anh đưa tay cho tôi, nhìn về nơi cách đó không xa.
Rõ ràng là tôi không phải là người duy nhất nghe được những điều vừa rồi.