Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phó Thiếu Theo Đuổi Vợ Thật Gian Nan

Chương 3: ĐI LÀM.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Gia Ninh trong lòng chế nhạo, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra bình tĩnh.

Chờ Phó Cẩn Diễn cúp điện thoại, Giản Ninh cong môi mở miệng trước: “Chuyện ngày hôm nay còn chưa kịp nói cảm ơn anh nữa.”

“Chuyện nhỏ thôi, cô yên tâm đi, đứa cháu trai Đỗ Hoành kia, tôi tuyệt đối sẽ không để cho hắn ta sống dễ chịu đâu.”

- Phó Cẩn Diễn hé mở đôi môi mỏng, đưa tay bỏ vào túi mò lấy hộp thuốc lá.

“Cảm ơn, tôi thấy có chút mệt nên muốn nghỉ ngơi.”

- Giọng của Kiến Ninh rất nhẹ nhàng, nhưng những gì cô nói là đang ra lệnh đuổi khách đây.

Nghe thấy vậy, tay Phó Cẩn Diễn đang mò hộp thuốc lá ngừng lại một chút, không thèm để ý nữa, liền trực tiếp xoay người cất bước rời đi.

Trên hành lang, Khương Vận đang bưng một chén tổ yến trong tay, nhìn về phía Phó Cẩn Diễn bước ra khỏi phòng của Giản Ninh giống như đang xem cảnh tượng náo nhiệt vậy: “Bị đuổi ra ngoài rồi hả?

Đúng như mẹ dự đoán, những lời Ninh Ninh nói vừa rồi, mẹ đều nghe hết cả rồi.

Người ta là đang vạch rõ quan hệ với con, con phải biết thức thời, về sau thì tránh xa con người ta ra một chút.”

“Mẹ à, con có còn là con ruột mẹ không vậy?”

- Phó Cẩn Diễn một tay chống trên tường, thấp mắt liếc nhìn Khương Vận, cười hỏi.

Khương Vận đẩy anh ra, rồi cất bước đi về phía phòng của Giản Ninh, vừa đi vừa lảm nhảm: “Mẹ ngược lại hi vọng con không phải!”

Phó Cẩn Diễn đành chịu đút tay vào túi rồi sải bước xuống lầu.

Trong phòng ngủ, đôi mắt đỏ hoe của Giản Ninh đã lâu không động đậy, cho đến khi Khương Vận bước vào, mới khẽ nhúc nhích khóe môi kêu lên: “Dì Khương.”



“Nhìn xem bây giờ con gầy như vậy, một lát nữa gì kêu bác sĩ của gia đình đến giúp con kiểm tra tổng quát, trong khoảng thời gian này con phải nghe theo lời dì nói, giúp con điều dưỡng thật tốt.”

- Khương Vận đau lòng nhìn Giản Ninh, than thở nói.

Kể từ sau ngày đó, trong ba tháng liên tiếp, Phó Cẩn Diễn giống như là bốc hơi khỏi thế gian này vậy, Giản Ninh không còn có gặp qua anh ta nữa.

Cho đến khi cô nói muốn ra ngoài làm việc, đêm đó Phó Cẩn Diễn cả người mệt mỏi xuất hiện ở Phó gia, vừa vào cửa, thì thấy cô nhíu, liền cau mày hỏi: “Mẹ của tôi nói, cô muốn đi ra ngoài làm việc?”

“Đúng vậy.”

- Giản Ninh thành trả lời thật, theo bản năng đứng dậy khỏi ghế sô pha.

Ba năm không gặp, trên người của Phó Cẩn Diễn đã bớt đi mấy phần cà lơ phất phơ, bây giờ thì chín chắn bình tĩnh hơn mấy phần, có hào quang mạnh mẽ ngăn không cho người lạ đến gần, khiến cho cô cảm thấy rất không thoải mái.

Nhìn ra Giản Ninh đang mất tự nhiên, tay Phó Cẩn Diễn ngừng tháo cà vạt lại, xỉa cô một cái: “Đã nghĩ kỹ sẽ làm việc ở chỗ nào chưa?”

“Vẫn chưa.”

- Giản Ninh nói, suy nghĩ vài giây rồi lại lên tiếng: “Muốn tùy tiện tìm một chỗ, nhân vân thu ngân ở cửa hàng tiện lợi cũng được, ít nhất cũng có thể kiếm được tiền.”

Giản Ninh nói xong, Phó Cẩn Diễn đã cởi cà vạt xuống, tùy tiện ném vào tay vịn ghế sô pha, đưa tay xoa xoa đôi lông mày đau nhức: “Dạo gần đây tôi bận quá nên sơ ý rồi, lát nữa tôi đưa cô một tấm thẻ, cô dùng nó đi trước đi, bây giờ thân thể cô mới bình phục lại được một chút, không cần vội đâu…”

“Phó Cẩn Diễn.”

- Không đợi Phó Cẩn Diễn nói xong, Giản Ninh đột nhiên cắt ngang lời anh ta, gằng từng chữ nói: “Tôi muốn tự mình đi làm.”

Phó Cẩn Diễn liếc mắt, nhìn thấy sự nghiêm túc ở trong mắt Giản Ninh, trong nháy mắt anh có chút hoảng hốt, anh hình như cảm thấy cô đã khác trước kia rất nhiều, nhưng nhất thời lại không nói ra được.

Hai người đang nói chuyện ở phòng khách, đúng lúc Khương Vận từ trong phòng bếp mang theo đĩa hoa quả đi ra, cười nói chen vào: “Ninh Ninh muốn đi làm thì con cứ cho con bé đi làm đi!



Công ty của các con có vị trí thích hợp nào không?

Nếu như có thì giúp Ninh Ninh sắp xếp một chỗ.”

“Không có.”

- Phó Cẩn Diễn sải bước tới ghế sô pha, cầm lấy cốc nước ở trước bàn trà uống một ngụm, thả người lên ghế sô pha, đưa tay cởi bỏ hai chiếc cúc trên áo sơ mi, đôi chân thon dài hơi hơi rộng mở, mặc sức uể oải.”Dì thấy bộ phận hậu cần với bộ phận tài vụ cũng không tệ.”

- Khương Vận tự mình nói, dùng cây tăm đâm một miếng thanh long rồi đưa tới bên miệng Giản Ninh nói: “Ninh Ninh, con thích cái nào?”

“Lương của cái nào cao hơn?”

- Giản Ninh khẽ mở đôi môi đỏ mọng, cắn miếng thanh long, nhẹ nhàng nhai, chất lỏng màu đỏ từ khóe môi tràn ra một chút, nhuộm lên đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ, hơn nữa cô gần đây được nuôi béo lên một chút, làn da trắng nõn cùng với đôi môi đỏ hồng, nhìn mê hoặc lòng người đến lạ.

Cái cảnh tượng này khiến Khương Vận nhìn đến mất hồn, theo bản năng quay đầu lại nhìn Phó Cẩn Diễn, phát hiện phản ứng của con trai cũng không thua kém gì mình.

Khương Vận thấy thế liền ho nhẹ: “Tài vụ đi, dì cảm thấy tài vụ cao hơn một chút, đúng không Cẩn Diễn?”

Phó Cẩn Diễn chợt hoàn hồn, không lên tiếng, đứng dậy đi thẳng lên lầu về phòng ngủ.

Lúc đi ngang qua Khương Vận, Khương Vận liền nhếch môi cười khẽ: “Con trai à, Ninh Ninh đã quyết định tới bộ phận tài vụ rồi!

Thứ hai báo cáo đi đó!”

Nói xong, Khương Vận thần thần bí bí tới gần Phó Cẩn Diễn, nói với giọng nói mà chỉ có hai người có thể nghe thấy: “Thế nào?

Ninh Ninh được mẹ nuôi ba tháng, có phải vô cùng xinh đẹp rồi không?”

Phó Cẩn Diễn nghe vậy, bước chân liền ngừng lại một chút, hình ảnh Giản Ninh đang ăn thanh long vừa nãy liền hiện lên trong đầu anh, đáy lòng khô nóng đến lạ.
« Chương TrướcChương Tiếp »