Chương 22: Chúc tâm nguyện của ngài mau chóng hoàn thành

Nếu ông trời cho Liêu Thâm một cơ hội nữa, hắn cam đoan hắn sẽ không bao giờ mở cánh cửa này ra.

Trong bồn tắm, Phó cẩn Diễn chỉ để lộ ra nửa người trên chưa được một tấc, còn Giản Ninh thì vòng tay qua cổ ngòi ở trên người anh, cằm đặt trên vai anh, đôi môi đỏ mọng hé mở, hơi thở tựa như hoa lan.

“Đi ra ngoài!” - Phó cẩn Diễn nghiêm nghị liếc nhìn Liêu Thâm, quát lớn.

Giản Ninh hoảng sự, cả người run

lên, Phó Cẩn Diễn đưa bàn tay lạnh lẽo xoa nhẹ lưng cô: “Không sao, cô tiếp tục đi."

Hai giờ sau.

Phó Cẩn Diễn ôm Giản Ninh đã ngủ say bước ra khỏi phòng tắm, Liêu Thâm liếʍ liếʍ khóe môi dưới, bước lên trước: “Đây là?”

“Tại sao cậu vẫn chưa đi?” - Phó cẩn Diễn lạnh mặt, đặt Giản Ninh lên giường, lấy tay sờ nhẹ trán cô, sau đỏ lấy chần đắp cho cô.

Liêu Thâm nghẹn họng, những gì hắn muốn nói đều mắc kẹt lại ở trong cổ họng.

Thân trên Phó cẩn Diễn lúc này vẫn đang trần như nhộng, thân dưới mặc một chiếc quần âu màu đen, hơi ướt.

“Lúc nãy thân dưới của cậu vẫn mặc sao?” - Liêu Thâm sửng sốt.

Ánh mắt Phó cẩn Diễn lạnh lùng, anh đi tới bàn bên cạnh cầm hộp thuốc lá lên, đôi môi mỏng ngậm một điếu thiếu: "Cậu nghĩ sao?"

Liêu Thâm:"..."



Phó Cẩn Diễn cắn điếu thuốc, bước tới cửa sổ sát đất, nhả khói ra, sau đó nhếch môi: "Lão Nhị của Triệu gia đưa hai cô ta tới, lát nữa giúp tôi tìm người dạy dỗ."

“Hả?” - Liêu Thâm nghe mà cảm thấy giống như sương mù trong mưa.

“Họ cho những thứ không nên cho vào rượu sâm panh của Giản Ninh.” -Phó Cẩn Diễn lại nói.

"Vừa rồi là cậu đang ..." - Liêu Thâm nói xong, cười khúc khích, lúc đầu chỉ thấp giọng cười một tiếng, nhưng cuối cùng lại không kiềm chế được, cười đến nghiêng ngả.

Sắc mặt Phó Cẩn Diễn tái nhựt, Liêu Thâm bước tới, vươn một tay vỗ vai anh: “Làm người mô hình có cảm giác thế nào?”

Điếu thuốc trên môi Phó cẩn Diễn run

Ngày hôm sau.

Giản Ninh mệt mỏi mở mắt ra, cơ thể đau như bị xe nghiền nát, cô trở mình, khẽ nói: “Nước.”

Lời nói vừa dứt, một cái ống hút được đặt lên khóe môi, cô bụm môi cắn một cái, hút hai ngụm.

Chuyện hôm qua như một thước phim điện ảnh được tua lại, từng chi tiết hiện lên trong đầu cô.

Giản Ninh từ từ nhắm hai mắt, lông mi run rẩy, không dám mở mắt, Phó Cẩn Diễn nghiêng người, châm biếm:

"Dậy rồi thì rời giường đi."

Giản Ninh:

Đồ uống của cô hôm qua chính là bị người ta bỏ thuốc, không phải say rượu, những chuyện sau đó giữa hai người cô đều nhớ rõ như in.



Cô nhớ rõ cô nằm trên vai anh nhẹ liếʍ, nhớ rằng anh đã trấn an cô nói chuyện này không tính là gì cả.

Cô nhớ rõ khát khao cháy bỏng, cũng nhớ rõ anh rõ ràng là động tình nhưng vẫn kiềm chế lại.

Rối tung, tất cả đều rối tung cả lên.

“Giản Ninh.” - Phó cẩn Diễn lại mở miệng.

Giản Ninh thở ra một hơi, mở to mắt, ánh mắt một mảnh ấm áp mà nguội lạnh: “Cảm ơn.”

Phó Cẩn Diễn cầm chặt cốc nước, đứng thẳng dậy: “Không có gì."

Phó Cẩn Diễn nói xong, quay lưng bước tới bàn trà, ngòi xuống, cười như không cười: "Nếu đổi thành người khác, tôi vẫn sẽ làm vậy."

Nghe thế, Giản Ninh đầu tiên là tim đập mạnh, sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười giễu cợt, đứng dậy đi xuống đất: “Đúng vậy, Phó tổng từ

trước đến nay luôn có lòng thương người."

Giản Ninh nói xong, liền cầm quần áo đã hong khô trên giường đi vào phòng tắm, đi được hai bước, liền quay đầu lại, giương mắt nhìn Phó Cẩn Diễn, đôi môi nở một nụ cười dịu dàng, còn ánh mắt thì tràn đầy sự châm chọc: "Phó tổng, mục tiêu cả đời của anh, có phải là muốn gieo giống khắp đại giang Nam Bắc không?"

Phó Cẩn Diễn:

Thấy Phó Cẩn Diễn sắc mặt u ám không nói lời nào, Giản Ninh cười cười, tiếp tục nói: "Cũng đúng, một

người vĩ đại như ngài Phó đây, chuyện này là rất bình thường, chúc tâm nguyện của ngài mau chóng hoàn thành."