Chương 4: Cây độc không trái, gái độc không con

Một ngày rồi lại một ngày trôi qua. Cô ôm biết bao hy vọng rồi cuối cùng lại vụt bay mất. Cầm trên tay chiếc vali của mình, cô rời khỏi Phó gia trong bao sự tiếc nuối. Có lẽ đây là kết thúc đẹp nhất chăng ?

- Chị Lục Vy.

Giọng nói vội vã của một cô gái kéo cô lại. Lục Vy quay người nhìn về phía sau. Đó là Tử Linh, cô gái trong bức hình chụp chung với anh. Cô không biết đây là có ý gì nữa nhưng cô thực sự không muốn gặp người này, cô có gì để nói với Tử Linh cả.

- Chị Lục Vy, chị nghe em nói.

Tử Linh chạy tới nắm lấy tay cô rồi kéo lại. Cô có chút giật nhưng vẫn dừng lại.

- Sao vậy ?

- Anh Minh Lâm muốn em gửi lời đến chị. Anh ấy nói rằng anh vẫn luôn tin chị. Anh nhất định sẽ chờ chị trở về.

Cô bỗng khựng lại, tâm trạng lại trùng xuống rồi thoáng qua một chút buồn. Anh đã sắp cưới người khác rồi tại sao phải làm những chuyện này chứ ? Cô cười đắng lập tức quay người rời đi. Anh nói anh chờ cô, vậy thì người trước mặt cô là ai ? Nực cười, trớ trêu thay cô và anh lại phải chia xa như thế này.

Cô chạy ra xe của Phó gia rồi ngồi lên hàng ghế phía sau. Vali của cô cũng để ở bên cạnh, cô sợ rằng khi cô rời mắt đi thì bức ảnh của cô và anh sẽ biết mất. Trong hành trang của cô chẳng có gì nhiều, cô để lại tất cả quần áo anh mua cho chỉ mang theo một vài bộ đồ đơn giản của bản thân.

Tâm trạng cô lúc này không được tốt cô chỉ muốn về nhà với mẹ, với chị. Chiếc xe dừng lại ở đầu một con hẻm nhỏ. Xe ôtô không thể đi vào thêm nên cô xuống xe. Chỗ này vẫn như vậy, nó vẫn xinh đẹp như ngày cô rời đi. Lục Vy xách vali bước vào trong con hẻm, đi đến cuối rẽ thêm vài ngõ nữa liền thấy nhà cô. Lấy chìa khoá trong vali ra, cô mở cửa đi vào.

- Mẹ ơi, chị Lục An ơi.

Cô lên tiếng gọi nhưng không ai trả lời. Chắc bây giờ mẹ đã lên viện để chăm sóc cho chị cô rồi. Lục Vy cất vali vào trong phòng rồi nhanh chóng vào bếp làm đồ ăn cho cả nhà. Lâu lâu cô vẫn hay về nhà thăm mẹ nên căn phòng của cô vẫn được giữ y nguyên.

- Tủ lạnh sao lại trống như này. Phải ra chợ mua chút đồ thôi.

Nghĩ là làm, cô cầm lấy cái giỏ của mẹ hay đi chợ rồi rời khỏi nhà. Chị cô thích ăn thịt gà hầm nên chắc cô sẽ ghé qua chợ mua một chút thịt gà.

- Này, nghe nói con bé kia bị chồng bỏ đấy.

- Nhìn nó kìa, bị chồng bỏ rồi bây giờ vẫn dám vác mặt ra đường cơ à.

- Hình như là con gái bà Tô đấy. Nghe Phó gia nói nó bị vô sinh.

Từng lời bàn tán xôn xao cứ vậy kéo đến bên cô. Chẳng mấy chốc cô lại mang cái tiếng là bị chồng bỏ, quả phụ, vô sinh. Lục Vy sợ hãi thế giới này, cô ghét họ, cô không bị vô sinh.

- Cây độc không trái, gái độc không con. Cái loại nó chắc tạo nghiệp nhiều nên ông trời mới để nó vô sinh.

- Đúng rồi đấy. Phụ nữ không sinh con được thì bị vứt đi là đúng. Tôi mà có con trai tôi cũng không để nó cưới cái loại này.

- Có khi nó còn đi trai nhiều, phá thai nhiều nên mới bị vô sinh đấy.

Từng ánh mắt dán lên người cô, đi đâu cũng bị người nói ra nói vào. Cô sợ hãi lùi dần về phía sau nhưng lại tự nhủ bản thân không được yếu đuối. Lục Vy cố nén lại cảm xúc rồi đi đến một hàng bán thịt gà gần đó. Cô còn chưa kịp nói gì thì người phụ nữ kia đã lên tiếng gắt gỏng.

- Biến đi, cái thứ vô sinh như mày đến mua ở tiệm tao lại dính cái xui xẻo của mày. Đi hàng khác đi con quả phụ.

Đến giờ cô mới biết lời nói cũng có thể gϊếŧ chết một con người. Cô bị đuổi đánh như tà ma, bị chửi rủa như người đáng tội chết. Nhưng cô có làm gì nên tội đâu ? Chẳng lẽ vô sinh là tội lớn vậy sao ? Vậy thì chắc cô đáng chết lắm.

Lục Vy quay người rời khỏi chợ trong sự chán ghét của mọi ánh mắt đổ dồ về phía cô. Từng lời nói cứ mãi vang lên bên tai như muốn ám lấy tâm trí cô. Cô sợ hãi thế giới này, sợ hãi con người quá tàn độc. Cô không gây nên tội lớn cô chỉ là vô sinh nhưng lại bị người đời chửi rủa.

- Mẹ ơi, chị hai ơi…

Lục Vy trốn trong một góc nhà mà ôm lấy đầu. Cô cố gắng đẩy những suy nghĩ tiểu cực ra xa nhưng càng vậy cô lại càng nghĩ đến nó nhiều hơn. Cô sợ hãi lời nói của họ, nó ám vào cô như không buông muốn gϊếŧ chết cô trong sự cay độc của họ.

" Cạch. "

Tiếng cửa vang lên, là mẹ cô về. Lục Vy sợ hãi co người lại, cô sợ mẹ cô sẽ lại la mắng cô. Ánh mắt bà đảo quanh nhìn trong từng góc tối bỗng nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô.

- Mày còn về đây làm gì nữa ?

Bà ta gằn từng chữ một rồi đi đến nắm lấy tay cô kéo mạnh dậy. Lục Vy sợ hãi, nước mắt không ngừng tuôn ra cố gắng giữ người lại không cho bà kéo đi.

- Cái thứ vô sinh, quả phụ bị chồng ruồng bỏ như mày về đây chỉ làm xấu mặt tao thôi. Cút đi ngay lập tức.

Bà ta mạnh tay kéo cô dậy rồi một mực đuổi ra khỏi nhà. Cô chỉ biết khóc lóc, cổ tay thì đỏ ửng vì bị bà nắm quá chặt.

- Mẹ ơi, con xin mẹ, mẹ cho con vào nhà đi mà.

Cô chạy theo bà, cố nắm lấy vạt áo của mẹ cô mà níu lại. Nếu như bây giờ mẹ cô đuổi cô ra khỏi nhà thì cô còn chỗ nào để đi nữa. Không còn là hôm trời mưa anh nắm lấy tay cô đưa cô về nhà nữa. Anh bây giờ đã sắp cưới người khác, làm chồng của người ta rồi sau này sẽ sinh con đẻ cái, có một gia đình hạnh phúc.

- Tao không chấp nhận đứa con như mày. Từ nhỏ mày đã thua kém chị mày, gả đi được cũng là mừng. Bây giờ mày bị chồng bỏ còn dám vác mặt về nhà ?

Bà cương quyết cầm lấy vali quần áo của cô rồi ném ra ngoài. Cô cũng không níu được tay áo bà lâu mà buông ra.

- Mẹ ơi, con xin mẹ mà, mẹ ơi.

- Cút đi thứ bẩn thỉu. Đừng bao giờ về cái nhà này nữa.

Nói rồi bà quay người đóng sầm cửa lại. Cô ngồi dưới nền đất lạnh, đầu gối xước đến chảy máu vì ngã. Nỗi đau thể xác lẫn tinh thần xâm chiếm lấy cô, cô bây giờ còn có gì nữa.

- Mẹ ơi, mẹ mở cửa cho con đi mà… mẹ ơi.

Giọng cô khàn đặc dần rồi mọi thứ trước mắt cô dần trở nên mơ hồ. Lục Vy rơi vào hôn mê nằm bất động trước cửa nhà cùng một vali đồ lớn. Người qua người lại nhưng không ai giúp cô cả vì họ nghĩ nếu như động vào một quả phụ lại thêm vô sinh thì họ sẽ bị xui xẻo cả đời. Những người bị vô sinh là do trời cao giáng tội vì nghiệp quá nhiều.

Mưa lạnh bắt đầu rơi, nó thấm ướt cả bộ đồ cô đang mặc. Lục Vy khó chịu mở mắt ra rồi nhìn khung cảnh trước mắt. Vẫn như vây, giờ đã tối rồi nhưng mẹ cô vẫn để mặc cô dưới trời mưa tầm tã.

- Mẹ ơi… con gái xin lỗi. Là con gái bất hiếu không trả được công ơn sinh thành dưỡng dục của mẹ. Con gái sẽ rời khỏi đây, con xin lỗi đã làm mẹ mất mặt.

Giọng cô yếu ớt như không còn sức. Lục Vy quỳ trước cửa nhà một hồi lâu rồi mới rời đi. Mẹ cô thực sự đã bỏ cô rồi, anh cũng bỏ cô, thế giới này lại càng ruồng bỏ cô hơn.