Phó Ngàn Tư giật mình.
Không phải nói "thuận theo tự nhiên" sao, vốn dĩ cô đã không còn quan tâm chuyện này như lúc mới cùng Kỷ Hàn Trình nói từ rất lâu rồi.
Lúc này bỗng nhiên nghe thấy anh hỏi, chính bản thân cô cũng không nghĩ ra được câu trả lời.
Kỷ Hàn Trình thấp giọng nói: "Ba ngày."
Thật là một con số không hề có chút đáng tin nào.
Nếu như nói bảy ngày hay mười ngày gì gì đó, khả năng có thể sẽ cao, chỉ có ba ngày...... Xem chừng ngay cả giấy xét nghiệm mang thai cũng không nhìn ra được gì.
Nhưng bất quá......
Phó Ngàn Tư đưa hai tay ra vòng lấy eo Kỷ Hàn Trình, ngửa mặt lên nhìn anh, trong mắt mang theo ý cười: "Kỷ Hàn Trình, tại sao anh lại có thể nhớ rõ đến như vậy."
Kỷ Hàn Trình giúp cô vén lọn tóc loà xoà trước trán ra phía sau tai, "Ừm" một tiếng: "Ngày mai đi bệnh viện?"
Phó Ngàn Tư gật đầu, lại lôi kéo cánh tay anh làm nũng: "Vậy anh phải đi cùng em."
Kỷ Hàn Trình bật cười: "Đương nhiên rồi."
Mặc dù biết anh nhất định sẽ bằng lòng nhưng Phó Ngàn Tư vẫn có chút thoả mãn, vẫn là có chút không kìm được mà đến gần ôm chặt lấy anh.
Bất quá, Phó Ngàn Tư cũng không im lặng được bao lâu đã bắt đầu nhớ đến một chuyện khác: "Kỷ Hàn Trình, chúng ta hình như còn chưa xem phim kinh dị với nhau."
Không biết là từ đâu mà cô đối với việc xem phim kinh dị này đặc biệt chấp niệm, Kỷ Hàn Trình bất đắc dĩ xoa tóc cô: "Em rất muốn xem sao?"
"Đương nhiên rồi" Phó Ngàn Tư nhanh chóng trả lời,sau đó dùng một loại ánh mắt như biết điều gì đó mà nhìn anh chằm chằm "Có phải anh cũng sợ nó không!?"
Kỷ Hàn Trình bật cười, tay theo những lọn tóc xuôn mượt một đường đi xuống, cuối cùng di chuyển về phía trước rồi rơi vào chiếc bụng phẳng lì: "Bé con có sợ không?"
Phó Ngàn Tư do dự một giây.
Có vẻ như cô đã từng nghe nói rằng sự sợ hãi của người mẹ sẽ có ảnh hưởng đến bé con trong bụng nhưng..... quan điểm của việc xem phim kinh dị không phải là được nép vào vòng tay của người mình thích và tận hưởng cảm giác có chút sợ hãi nhưng lại rất an tâm kia sao.
Cho nên chắc cũng không hẳn là đem người ta làm sợ hãi quá nhiều.
Hơn nữa, họ cũng không chắc là trong bụng cô có đang mang thai bảo bảo hay không.
"Vậy thì càng phải xem" Phó Ngàn Tư suy nghĩ một lúc, cuối cùng trả lời dứt khoát "Nếu không thì... Ngày mai nếu em biết mình thật sự có mang thai, em nhất định sẽ vì bảo bảo mà không nhìn tới nó nữa,anh nói xem,em có phải quá vĩ đại rồi không?"
Kỷ Hàn Trình bật cười đồng ý: "Vậy thì theo em."
- -
Hai người đến phòng chiếu phim xem lại bộ phim Tạ Âm giới thiệu ngày đó.
Phó Ngàn Tư nhớ lại lần cuối cùng mình xem bộ phim này là lúc chỉ có một mình cô ấy ở nhà,trong đêm tối còn tưởng Kỷ Hàn Trình là một tên biếи ŧɦái cuồng gϊếŧ người nhưng sau đó thì không chút rụt rè mà nhào vào lòng anh, sau khi bắt được cô trộm mặc đồ ngủ thì bị anh muốn làm gì thì làm một phen.
Khi đó, Phó Ngàn Tư nghĩ Kỷ Hàn Trình chính là một ngụy quân tử, không biết bao nhiêu lần cô thầm nhổ nước bọt than phiền về anh.
Và nếu lúc đó có người nói cho cô biết, tương lai cô sẽ điên cuồng yêu người đàn ông này,còn hứa hẹn là sẽ cùng nhau bách niên giai lão...... Cô nhất định sẽ hoài nghi đầu óc người đó bị kẹp cửa.
Nhưng bây giờ, bọn họ đang nắm tay nhau đầy tình cảm ngồi trên chiếc ghế da dài vô cùng mềm mại, Kỷ Hàn Trình điều chỉnh âm thanh nhẹ xuống một chút, bộ phim rất nhanh thì bắt đầu.
Toàn bộ đèn trong phòng đều tắt và chỉ còn lại ngọn đèn sàn mờ nhạt ở ngay một góc.
Trên màn hình, bầu trời bắt đầu trở nên âm u lạnh lẽo,khi ánh sáng hắt ra ngoài màn hình, ánh sáng cũng theo đó mà ảm đạm vài phần.
Phó Ngàn Tư bỗng nhiên chọc vào cánh tay của người bên cạnh và nói: "Kỷ Hàn Trình, anh có muốn em nói trước về nó một chút không?"
Kỷ Hàn Trình đưa mắt nhìn cô: "Em biết?"
Phó Ngàn Tư có chút đắc ý: "Đương nhiên rồi, lần trước em đã xem trước được tận mấy phút."
Thực ra chỉ có năm sáu phút thôi nhưng dù sao cũng đủ để nói về nó mà có đúng không.
Kỷ Hàn Trình nắm tay cô, nhẹ nhàng cọ cọ ngón tay: "Ừm."
Ngay khi vừa dứt lời, trên màn hình đột nhiên xuất hiện thứ gì đó, bởi vì nó xuất hiện rất nhanh và đột ngột, kết hợp với âm thanh đầy quỷ dị, quả thực có thể khiến người ta sợ tới mức phát bệnh tim.
Phó Ngàn Tư nhanh chóng vươn tay ra quay mặt Kỷ Hàn Trình về phía mình.
Lúc này hai người đều nghiêng đầu tựa vào lưng ghế ngồi, mặt đối mặt, nương trên ánh sáng trên màn hình chiếu,lúc này hoàn toàn có thể nhìn rõ ánh mắt nhau.
Vốn dĩ đôi mắt của Kỷ Hàn Trình rất đẹp, lúc này đối diện,ánh mắt anh vừa phẳng vừa hẹp nhìn sao cũng có chút câu dẫn.
Phó Ngàn Tư nhẹ nhàng nuốt ngụm nước miếng, đột nhiên rất muốn đích thân hôn lên.
Qua nửa giây, Kỷ Hàn Trình đã nghiêng người tới, chuẩn xác mà đặt một nụ hôn lên môi cô.
Bàn tay vốn đang áp lên mặt của anh không biết từ lúc nào đã mất đi lực đạo dừng ở giữa không trung, Kỷ Hàn Trình đưa tay nắm chặt lấy tay cô đặt ở đầu gối, mười ngón tay cũng nhanh chóng đan xen vào nhau.
Bị hôn một cách mơ hồ,dù chỉ trong nháy mắt nhưng lại khiến Phó Ngàn Tư quên mất mình vẫn còn đang xem phim kinh dị, trong lòng cảm thấy rất rất ngọt ngào.
Kỷ Hàn Trình ôm lấy eo cô, đem người ôm chặt hơn nhưng lại giống như đang lo lắng cái gì,nhẹ nhàng buông lỏng tay một chút.
Phó Ngàn Tư dường như đã nhận ra, hôn một cái lên sống mũi thẳng tắp của anh: "Nếu ngày mai kiểm tra,bác sĩ nói em không có mang thai thì sao?"
Kỷ Hàn Trình xoa ngón tay cô, nhỏ giọng nói: "Vậy thì đêm mai em cũng đừng nghĩ ngủ."
Phó Ngàn Tư: "......"
Giống như một loại nhẫn nhịn chịu đựng, Phó Ngàn Tư bỗng nhiên có một suy nghĩ "Có thai thì tốt hơn, nếu không,lần này thực sự không thể xuống giường".
Vì vậy sau vài phút qua đi, Phó Ngàn Tư rất tự giác mà không lại đi trêu chọc Kỷ Hàn Trình, an ổn mà nằm trong vòng tay anh xem phim kinh dị.
Ngoài cửa sổ, không biết khi nào thì đổ mưa.
Mùa đông ở Bắc thành rất khô và hiếm khi mưa, Phó Ngàn Tư thỉnh thoảng liếc ra ngoài cửa sổ và chỉ thấy đen sì một mảnh, nhiều hơn chính là loáng thoáng nhìn thấy những hạt mưa mờ nhạt.
Ngoài trời mưa phùn lạnh lẽo, bên trong ấm áp như xuân.
Phó Ngàn Tư đắp một chiếc chăn mỏng, lực chú ý hơn phân nửa đã sớm không còn ở bộ phim kinh dị đang chiếu trên màn hình từ lâu -- dù sao cô ấy cũng không thực sự muốn xem nó.
Kỷ Hàn Trình xem cũng không chăm chú lắm, thường thường sẽ nghiêng đầu chú ý phản ứng Phó Ngàn Tư, xem cô có thực sự bị dọa sợ đến mức hỏng rồi không.
Phó Ngàn Tư tất nhiên cảm thấy mình quá bị coi thường: "Nếu đến đoạn đáng sợ em biết nhắm mắt cũng sẽ biết che lỗ tai, dù sao em cũng không đến nỗi ngu ngốc đến mức không biết phản ứng."
Kỷ Hàn Trình đối với câu nói này trực tiếp từ chối cho ý kiến, rất nhanh Phó Ngàn Tư liền phát hiện ra mình nói mấy lời khẳng định này quá sớm.
Sau khi xem được hơn phân nửa, Lương Khấu đột nhiên gửi đến một tin nhắn, Phó Ngàn Tư cúi đầu trả lời một câu, lúc ngẩng đầu lên vừa đúng lúc gặp phải một cảnh máu me khủng bố.
Đầu tiên là nghe thấy âm thanh vô cùng đáng sợ, Phó Ngàn Tư theo bản năng cảm thấy có chút không ổn nhưng đã không còn kịp phản ứng, ngay cả nhắm mắt dường như cũng chậm đi mất một nhịp.
Đúng lúc này, Kỷ Hàn Trình nghiêng người và đưa tay che mắt cô.
Phó Ngàn Tư vì vậy mà chỉ nghe được âm thanh không nhìn thấy hình ảnh, sau khi bàn tay dời đi, Kỷ Hàn Trình nghiêng đầu nhìn cô, trước khi anh nói, cô đã nghiêng người hôn lên môi anh một cái tán thưởng: "Ông xã thật tốt."
Ý đồ muốn dùng những lời lẽ ngọt ngào để che giấu việc mình suýt chút nữa là bị hù dọa.
"Em chắc là mình có thể tiếp tục xem nó không?"
"Em muốn xem" Phó Ngàn Tư suy nghĩ một chút "Anh xem, em không nhìn."
Kỷ Hàn Trình nhướng mày, ý bảo nếu cô không muốn tại sao phải bắt anh nhất định phải xem.
Phó Ngàn Tư lắc tay anh: "Em thích ở bên anh như thế này."
Kỷ Hàn Trình cuối cùng vẫn là thỏa hiệp xem hết bộ phim mà anh cho là vừa không ăn khớp vừa quá thiếu logic.
Phó Ngàn Tư giống như nói được thì làm được, cô không nhìn màn hình nữa mà tựa vào vai Kỷ Hàn Trình nhắm mắt nghỉ ngơi hai phút, sau lại nhanh chóng mở mắt ra ngẩng đầu nhìn anh.
Kỳ thật lúc Kỷ Hàn Trình xem phim kinh dị cũng không có biểu cảm phong phú đặc biệt gì, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh như lúc bình thường, giống như lúc này anh không phải đang xem phim kinh dị mà là đang miễn cưỡng thưởng thức điều gì đó quá mức nhàm chán và vô cùng mất thời gian.
Đột nhiên cô nổi lên chút tâm tư xấu, đầu tiên là vươn tay mơn trớn vải quần sau đó là từ từ hướng về một phía, nhẹ nhàng, chậm rãi mà xoa xoa.
Kỷ Hàn Trình khẽ cụp mắt xuống, sau đó quay đầu nhìn cô.
Phó Ngàn Tư cũng dùng vẻ mặt hết sức vô tội mà nhìn anh chằm chằm.
Không hề đưa ra bất cứ câu hỏi nào, Kỷ Hàn Trình trực tiếp đem người ôm ngang lên đi thẳng ra ngoài.
Phó Ngàn Tư sững sờ, mất một lúc lâu mới phản ứng lại: "Kỷ Hàn Trình, anh muốn làm gì!"
Kỷ Hàn Trình thản nhiên nói: "Anh nghĩ em thật ra cũng không thật sự muốn xem phim."
Phó Ngàn Tư đột nhiên có một loại dự cảm không lành: "...... Cho nên?"
"Cho nên không bằng chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi thì hơn."
- -
Dĩ nhiên, bởi vì có thể trong bụng Phó Ngàn Tư có đứa nhỏ, Kỷ Hàn Trình đêm nay làm sao dám lộn xộn.
Và cho dù có là vậy, Phó Ngàn Tư cũng bỏ ra một cái giá không hề nhỏ, môi bị hôn đến mức đỏ bừng, ánh mắt ngân ngấn nước, hơi thở rất lâu sau vẫn chưa thể bình phục.
Thậm chí đến cuối cùng cô còn phải dùng một phương pháp khác giúp anh giải quyết, có thể nói vừa may vừa xui xẻo.
Khi mọi thứ kết thúc, hai người ôm nhau vùi trong ổ chăn ấm áp.
Phó Ngàn Tư nhẹ nhàng ngửi một cái, cô luôn cảm thấy trong không khí lúc này có một dư vị nào đó xen lẫn với mùi tinh dầu cả hai dùng trong phòng tắm, không thể nói rõ hay phân biệt được đó là gì nhưng lại khiến người ta phải đứng ra suy ngẫm.
Trên giường có đặt một chiếc máy tính bảng, thay vì xem phim kinh dị như ban tối,lúc này họ đã chọn một bộ phim truyền hình khá hay và nổi tiếng trên mạng gần đây để xem.
Phó Ngàn Tư nhìn một chút, trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ: "Kỷ Hàn Trình, hay là chúng ta sinh hai bảo bảo nhé, một bé trai và một bé gái."
Kỷ Hàn Trình nhướng mày: "Không phải em rất sợ đau sao?"
Có một đoạn thời gian Phó Ngàn Tư không ngừng lặp đi lặp lại bên tai anh nói rằng sinh con là một việc cực kì đau đớn, coi như có bác sĩ gây tê thuận lợi sinh nhưng không có gì đảm bảo là sau khi sinh cơ thể sẽ không đau và cô nói nhất định, tối đa chỉ có thể sinh một bảo bảo.
Nhắc đến cơn đau, Phó Ngàn Tư vô thức cau mày có chút do dự.
Nhưng rất nhanh cô lại nhanh chóng nghĩ ra một phương án khác: "Vậy thì chúng ta có thể tóm gọn lại thành một bước, một lần sinh luôn hai đứa có được hay không?"
Nói xong cô còn ngẩng đầu lên, dùng hai mắt sáng ngờ của mình tỏ ý rằng cô rất có quyết tâm, rất chắc chắc sẽ làm được.
Kỷ Hàn Trình lúc đó chỉ kéo cô vào lòng,hôn lên trán cô một nụ hôn: "Được,tất cả đều chiều theo ý em"
- - Vợ chồng trẻ ở trên giường câu được câu không mà trò chuyện, mẹ trẻ thuận miệng nói muốn một lần mang thai Long Phượng, bố trẻ cười gật đầu, mỗi cử động đều là vẻ cưng chiều hết mực.
Lúc ấy, hai người chỉ nói đùa, ai cũng không xem là thật nhưng ai biết được, sau này là thật sự có sinh hai?