🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hôm nay có một bộ phim 4D vừa mới công chiếu, người đến xem cũng đặc biệt nhiều.
Bởi vì Phó Ngàn Tư trước kia từng nhìn thấy nó trên Internet,cảm thấy một chút cũng không thể hiểu được một màn ướt đẫm tóc hành hung dữ dội,rõ ràng đó là một bộ phim đáng xem tại sao lại có thể tra tấn tinh thần như thế.
Vì vậy, hai người đã quyết định xem một bộ phim 3D bom tấn hành động.
Sau khi khán giả lần lượt đi vào chỗ ngồi, đèn trong phòng chiếu phim vụt tắt, chỉ còn lại màn hình phía trước đang mở đầu giới thiệu.
Phó Ngàn Tư tìm một tư thế thoải mái sau đó mang kính 3D vào, một lát sau mới tháo ra: "Nhìn xem,thấu kính em hình như có hơi mờ."
Kỷ Hàn Trình cầm kính trong tay, mở hộp đựng giấy thấm cồn ra, một tay giữ gọng kính, tay kia từ từ lau.
Lau xong rồi lại nghiêng người lại đây, Phó Ngàn Tư phối hợp đến gần để anh nhẹ nhàng mang lên cho mình.
Hai người hơi dựa ra phía sau, cách đó không xa cũng có một cặp đôi giống như họ.
Có lẽ là thấy được, cô gái tràn ngập vẻ hâm mộ cùng oán giận dùng chân đá người bạn trai bên cạnh: "Anh xem,có phải cũng đến lúc nên học theo người ta rồi không!"
Chàng trai lập tức xin tha, vội vàng dỗ dành cô bạn gái.
Phó Ngàn Tư cong môi phát hiện chính bản thân cô không biết từ bao giờ đã quen với việc được anh tỉ mỉ chăm sóc, trong lòng đồng thời cũng vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Trước đó còn nói mình khó theo đuổi, bây giờ lại còn rất phối hợp?
Đúng là tự mình vả mặt cũng quá nhanh rồi đi.
Trước khi phim bắt đầu chiếu, Phó Ngàn Tư quyết định tính sổ với anh: "Không phải nói lấy ý kiến em làm trọng sao, tại sao vừa rồi em chưa đồng ý đã hôn rồi."
"Hửm?" Kỷ Hàn Trình có lẽ đang suy nghĩ điều gì đó, nghe vậy liền nghiêng đầu lại đây.
Nhanh như vậy đã quên rồi sao?
Phó Ngàn Tư không vui nhắc nhở anh: "Lúc anh lén hôn em trong xe, anh đã tự thú nói mình đang theo đuổi em thậm chí còn hứa sau này không được cho phép thì không được hôn em,không phải sao?"
Kỷ Hàn Trình nắm lấy tay cô, ở ngón áp út nhẹ nhàng vuốt ve: "Nhưng em là người không mang nhẫn."
"Hơn nữa" Kỷ Hàn Trình nhẹ dừng một chút "Anh là người tương đối thích tiên lễ hậu binh."
Chờ đến khi bộ phim bắt đầu chiếu, Phó Ngàn Tư mới suy nghĩ cẩn thận lại việc anh nói tiên lễ hậu binh là cái gì.
Nói trắng ra thì là trước đối xử ôn hòa sau đó sẽ từ từ giơ móng cẩu mình ra.
Nhưng rõ ràng là còn chưa đối với cô ấy dịu dàng cái gì đã trực tiếp giơ móng cẩu ra, quả nhiên,quả nhiên là cẩu Kỷ, Kỷ lưu manh.
Với tiếng piano nhẹ nhàng, màn ảnh dần dần thay đổi.
Phó Ngàn Tư cũng quên việc phải cùng anh lý luận, đưa mắt dời về phía màn hình chiếu, hết sức tập trung mà bắt đầu xem phim.
Kỷ Hàn Trình lúc này vẫn còn nắm lấy tay cô, hoàn toàn không có ý định buông ra, Phó Ngàn Tư làm bộ như không biết, mặc cho anh nắm nắm.
Bởi vì đang chiếu đến phân đoạn phụ, cô nghiêng đầu, vừa lúc ánh sáng trên màn hình chiếu đến. Nương theo ánh sáng, cô nhìn thấy sườn mặt anh tuấn của Kỷ Hàn Trình.
Biểu tình đạm bạc, hơi thở lạnh lùng khó gần, ánh mắt có chút hờ hững, lui tới cằm sau đó xuống hầu yết, xuống chút nữa, áo sơ mi, tây trang giày da...... Nhìn sao cũng vô cùng gợi cảm.
Có lẽ là nhận ra ánh mắt của cô đang đặt trên người mình, Kỷ Hàn Trình quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, Phó Ngàn Tư nhanh chóng phản ứng, vội vàng chỉ vào cái kia: "Em muốn ăn bỏng ngô."
Hoàn mỹ tránh cho việc nhìn lén mà bị bắt gặp.
Kỷ Hàn Trình đưa tay ra, đem bỏng ngô đặt ở trước người, từ bên trong cầm ra một viên đưa tới miệng cô.
Như vậy thì không cần cô phải đυ.ng vào nó, Phó Ngàn Tư yên tâm thoải mái để anh đút cho mình, hiếm khi được một lần ăn liền mười mấy viên.
"Em không muốn ăn nữa" Cuối cùng vẫn là lượng calo nhắc nhở cô không nên ăn nó quá nhiều, Phó Ngàn Tư lấy hết sức bình sinh mà cự tuyệt, nhỏ giọng nói "Sẽ béo lắm."
Rạp chiếu phim vô cùng yên tĩnh, lúc nói chuyện Phó Ngàn Tư cũng cố ép giọng nói mình thấp hơn, cơ hồ là chỉ vừa đủ lọt vào tai anh.
Có lẽ là do vừa rồi mới dùng bỏng ngô, còn có hương thơm ngọt ngào trên người nhất thời khiến hầu yết Kỷ Hàn Trình nhẹ lăn một vòng,anh "Ừm" một tiếng, đem bỏng ngô đặt sang bên cạnh.
Phó Ngàn Tư thấy vậy liền hỏi: "Anh không ăn sao? Nó rất ngọt, sau khi cửa hàng này đổi chủ hình như đã cho bơ nhiều hơn, anh cũng mau nếm thử nó đi"
Sau khi nói xong, cô mới đột nhiên nhớ tới Kỷ Hàn Trình không thích ăn ngọt, ngay cả cà phê anh cũng không dùng đường, kiểu cực kì đắng.
Có lẽ vị ngọt đối với Kỷ Hàn Trình mà nói giống như không nhìn ra được hương vị gì.
Nghĩ như vậy, còn chưa kịp nói cái gì đã thấy ngón tay thon dài của anh tùy ý cọ bên môi cô, sau đó thản nhiên liếʍ một chút, thấp giọng nói: "Ừm, rất ngọt."
- -
Ánh sáng trong phòng tối tăm, chung quanh mờ mịt có thể nhìn thấy một vài người.
Màn ảnh không biết đang chiếu cái gì, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh đối thoại nhưng lại không thể phân biệt được nội dung.
Phó Ngàn Tư tỉnh dậy sau cơn buồn ngủ, phát hiện ban nãy chính mình không cẩn thận đã ngủ quên mất.
Cô xoa xoa mi mắt, vô thức nghiêng đầu liếc nhìn người bên cạnh.
Kỷ Hàn Trình lúc này cũng đồng thời quay người lại và nhỏ giọng hỏi cô: "Phim có hay không?"
Phó Ngàn Tư căn bản không nhớ được hai người đã xem phim gì nhưng cô ấy lại gật đầu một cách chậm rãi.
Kỷ Hàn Trình mỉm cười, lại hỏi: "Bỏng ngô có ngọt không?"
Không biết anh đã cởϊ áσ khoác từ lúc nào, lúc này trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng. Loại màu này hình như còn rất hợp với anh, sạch sẽ mát lạnh lại mang hương vị cấm dục khiến tim người ta bất giác không khỏi loạn nhịp.
Còn về phần bỏng ngô...... Phó Ngàn Tư mím môi nhớ lại nhưng trong miệng không hề có vị ngọt nào, vì vậy cô trả lời rất thành thật: "Em không biết."
Kỷ Hàn Trình mỉm cười, vươn ngón tay thon dài chạm vào cánh môi nhẹ nhàng vuốt ve, giọng anh khàn khan đầy quyến rũ: "Vậy em nếm thử xem."
Phó Ngàn Tư thật sự mở miệng, nhưng chạm vào không phải là ngón tay anh mà là đôi môi vô cùng mềm mại.
Không biết từ lúc nào,Kỷ Hàn Trình đã ấn cô vào ghế đỏ rực trong rạp chiếu phim hôn thật sâu kèm theo hơi thở mát lạnh đầy nam tính khiến người ta hoàn toàn không thể chống cự, trực tiếp vứt bỏ mũ giáp và áo giáp của mình mà chìm đắm.
......
Phó Ngàn Tư đột ngột mở mắt, qua vài giây, cô nhận ra đây là phòng ngủ của cô và Kỷ Hàn Trình.
Đúng rồi, xem phim đã là chuyện của vài ngày trước.
Cho nên....
Chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ?
Mặc dù là một giấc mơ nhưng cảm giác lại rất thật, từ âm thanh, hơi thở, động tác...... Lúc này, trong đầu Phó Ngàn Tư vẫn còn sót lại một ít hình ảnh,trái tim cũng không tự chủ mà đập nhanh đến mức kỳ cục.
Trong mơ, lúc còn chưa kịp chuẩn bị đã phanh gấp một cái đem cô trực tiếp quăng xuống, nói chung là vô cùng khó chịu nhưng là loại khó chịu có chút phức tạp.
Lại suy nghĩ một chút, cảm thấy đây chỉ là một giấc mơ, chỉ cần cô ấy không nói thì sẽ không ai biết; trong chốc lát lại nghĩ, chính mình cư nhiên lại mơ thấy loại chuyện này ngay trong rạp chiếu phim, trước mắt bao người, anh làm loại chuyện này với cô -- chẳng lẽ trong tiềm thức cô đã tồn tại cái loại ý tưởng không trong sáng với Kỷ Hàn Trình?
Đủ loại ý tưởng không ngừng lướt qua trước mắt, thậm chí còn có kiểu tiếc nuối "Tại sao lại không làm đến cuối cùng" xông ra chợt lóe rồi nhanh chóng biến mất.
Tuy rằng chỉ vụt qua nhưng...
Phó Ngàn Tư trở mình, tâm trạng có chút phức tạp mà bắt đầu tìm lý do để bào chữa cho mình.
Kỷ Hàn Trình mấy ngày nay vô cùng bận rộn, buổi tối ít nhiều cũng có xã giao. Phó Ngàn Tư vốn dĩ muốn đợi anh trở về nhưng bất quá cuối cùng lại ngủ quên mất, một tuần nay hai người kỳ thật cũng đã lâu không ở bên nhau.
Đại khái có lẽ là do phản ứng sinh lý làm con người sinh ra khó chịu.
Ngay sau khi tự mình cho rằng lời giải thích này vô cùng thuyết phục, Phó Ngàn Tư yên tâm thoải mái xoay người trở về, tay chân ôm lấy cả người Kỷ Hàn Trình tiếp tục oa oa trong lòng anh.
Không biết từ khi nào, việc được Kỷ Hàn Trình ôm ngủ đã thành một thói quen khó bỏ thậm chí có mấy lần lúc nửa đêm bất chợt tỉnh lại phát hiện bản thân không ở trong lòng ngực anh, chính mình còn tự động dịch chuyển.
Trên người Kỷ Hàn Trình có hơi thở mát lạnh,mùi hương lại còn rất dễ ngửi đặc biệt khiến người ta yên giấc.
Lại nói vừa rồi còn mơ thấy một giấc mơ kia,lúc này lại không thể ngủ được,chút chút lại động động chân, chút chút lại dịch chuyển vị trí.
Bởi vì tất cả rèm cửa trong phòng ngủ đều được đóng lại, cô không biết rằng thực ra bên ngoài trời đã sáng, nếu qua thêm nửa giờ nữa,cũng sẽ vừa đến lúc Kỷ Hàn Trình rời giường đi làm.
Phó Ngàn Tư xoay tới xoay lui rốt cuộc cũng không ngủ được, Kỷ Hàn Trình đã sớm tỉnh, chỉ là không muốn phát ra tiếng làm cô phát hiện.
Phó Ngàn Tư chôn mặt ở cổ anh cọ cọ, hơi hơi ngước mắt lên vô tình nhìn thấy hầu yết.
Dù sao thì Kỷ Hàn Trình vẫn còn đang ngủ, Phó Ngàn Tư bỗng nhiên muốn chơi xấu, ở hầu yết anh nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Vết cắn rất nhẹ và không để lại dấu răng.
Phó Ngàn Tư đang nghĩ xem mình có nên cắn thêm một ngụm nữa không đột nhiên người đàn ông bên cạnh nghiêng người, một tay ôm eo đem đầu mình vùi ở cổ cô mặc cho hơi thở ấm áp không ngừng phả ra bên cạnh.
Giọng nói có chút lười biếng lại mang theo cảm giác mới vừa tỉnh ngủ: "Tỉnh ngủ rồi?"
......
Vì vậy, ngày hôm đó, Mạnh Cảnh cùng tài xế ở dưới lầu chờ đợi Kỷ Hàn Trình nhiều hơn một giờ.
- -
Kỷ Hàn Trình mấy ngày nay không chạm vào Phó Ngàn Tư là bởi vì mỗi lần trở về đều thấy cô đã ngủ mà anh lại không đành lòng đánh thức. Kết quả sáng hôm nay Phó Ngàn Tư chủ động dâng tới, đối với một con sói ăn chay,khi thấy món thịt béo bở này,làm sao có thể cầm lòng không đậu,dễ dàng buông tha cho được.
Sau khi kết thúc, Phó Ngàn Tư ôm chăn ở trên giường nghe tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm không ngừng lên án phòng tuyến bản thân không kiên định, sau còn xem thường bản thân còn vì nó mà có chút vui vẻ.
Kỷ Hàn Trình tắm rất nhanh, huống chi là vừa...
Anh đứng ở bên giường, chậm rãi cài từng cúc áo sơ mi, ánh mắt rơi vào trên người Phó Ngàn Tư, người đang đem mình bọc kín từ đầu đến chân, khẽ cười: "Anh đi làm."
Phó Ngàn Tư quyết định không trả lời, chăn trên người thình lình bị kéo ra, còn chưa kịp phản ứng, Kỷ Hàn Trình đã khẽ đặt lên chóp mũi cô một nụ hôn: "Em ở nhà nhớ phải ngoan a."
Sau đó Phó Ngàn Tư ngồi trước bàn làm việc vẽ bản thảo, họa họa một hồi, đột nhiên cảm thấy hình như có gì đó không đúng -- Kỷ Hàn Trình từ khi nào, mỗi ngày trước khi ra cửa đều muốn hôn cô và hình như trước khi ngủ cũng có?
Nụ hôn "chào buổi sáng"...... Nụ hôn " chúc ngủ ngon "?
Hình như có hơi quen tai?
- -
"Cậu có muốn đi không? Nghe nói giáo sư y lần này đến toạ đàm vô cùng đẹp trai, lại còn là cựu sinh viên của trường chúng ta." Khi Triệu Hội Tây gọi điện thoại đến, Phó Ngàn Tư đang đi dạo lang thang trong nhà kính thủy tinh.
Sau khi bước vào tháng mười một, Bắc Thành bắt đầu lạnh dần, bên ngoài gió thổi rét lạnh, nhiệt độ trong nhà kính vừa đủ ấm, lúc này vừa thoải mái lại vừa dễ chịu, thật sự rất hợp lòng người.
Phó Ngàn Tư: "Cậu nghe hiểu bài toạ đàm của vị giáo sư y kia sao?"
"Aiz,Ngàn Tư, cái này quan trọng sao, quan trọng là đẹp,là soái nha " Triệu Hội Tây chỉnh chỉnh "Dù sao cậu cũng là cái người đã kết hôn nhưng.. chị em tỷ muội thì sao,chúng tớ vẫn còn là một cẩu độc thân rành rành ở đây, là độc thân đó,cậu không thể so sánh mình với bọn tớ được chứ!"
Phó Ngàn Tư bị cô oanh tạc làm chọc cười, tùy ý chạm vào tán lá cây to gần đó: "Khi nào?"
"Cậu cũng thật là, ngay cả ngày kỷ niệm thành lập trường cậu cũng không nhớ..." Triệu Hội Tây nói trong điện thoại "Ba ngày nữa, lễ kỷ niệm 90 năm thành lập trường sẽ được tổ chức, khẳng định sẽ là một sự kiện vô cùng đặc biệt to lớn, đặc biệt náo nhiệt."
Sau đó, Phó Ngàn Tư đồng ý.
Đúng lúc này, dì Trương bất chợt bước vào: "Thưa phu nhân, trợ lý Triệu đến rồi."
Triệu Thần Minh?
Anh ta đến đây làm gì?
Phó Ngàn Tư xoay người bước ra ngoài: "Dì bảo anh ấy đến phòng khách trước."
- ---
Triệu Thần Minh ngồi trên sô pha trong phòng khách, nhìn thấy Phó Ngàn Tư đi đến lập tức đứng lên, hơi hơi khom lưng: "Phu nhân."
"Đừng khách sáo,mời ngồi." Phó Ngàn Tư nói xong cũng ngồi xuống ở đối diện "Trợ lý Triệu đến đây là có việc gì sao?"
Khi nói, Phó Ngàn Tư vô tình nhìn thấy bên cạnh Triệu Thần Minh có đặt một túi giấy màu đen.
Đột nhiên có một trực giác.
Triệu Thần Minh mỉm cười, từ bên trong túi giấy lấy ra một chiếc hộp nhung đen đưa đến trước mặt cô: "Vài ngày trước trong phiên đấu giá Christie tại Geneva.Kỷ tổng đã thắng giá một món trang sức...."
Phó Ngàn Tư sửng sốt một chút, suy đoán ban nãy của cô vậy mà đúng rồi.
Nếu nhớ không lầm, ngày đó Kỷ Hàn Trình đã từng nói qua...... Sẽ tặng cho cô một chiếc nhẫn khác.
Thật đúng là có tặng.
Trước mặt Triệu Thần Minh còn làm trò, Phó Ngàn Tư không nghĩ mình sẽ biểu hiện ra cái gì với cái gì, miễn cho người này quay đầu lại liền báo với Kỷ Hàn Trình.
Nghĩ như vậy,Phó Ngàn Tư uyển chuyển khách sáo nói lời cảm ơn: "Vất vả rồi,trợ lý Triệu."
Đồng thời, cũng mang nó đặt ở một bên.
Sau đó, lấy di động ra lướt Weibo.
Biểu tình giống như đang truyền tải ý nghĩa Phó Ngàn Tư cô không phải loại người chỉ bằng một món quà đã có thể dễ dàng dỗ dành, lễ vật cái này cũng không hiếm lạ gì,anh còn không mau rời đi?
Đáng tiếc, Triệu Thần Minh không hiểu thế thái nhân tình, nhìn cô dò hỏi: "Phu nhân không định mở nó ra xem thử sao?"
Phó Ngàn Tư vốn định đợi anh rời đi sẽ trộm xem nhưng bất quá sau khi nghĩ lại, dù sao cũng sẽ xem chi bằng "Thuận nước đẩy thuyền" giả vờ không chút để ý mà mở ra.
Chính giữa chiếc hộp, là một chiếc nhẫn màu hồng cam.
"Chiếc nhẫn này có nguồn gốc từ Tích Lan (Sri Lanka) với độ tinh khiết tuyệt vời, nặng khoảng 28,04 carat, kích thước nhẫn 5 ¾ được đánh giá cao là một trong những món đặc trưng cho các loại padparadschas tốt nhất của Ceylon." Triệu Thần Minh giới thiệu.
Kỳ thật anh không cần phải nói nhiều như vậy, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nó Phó Ngàn Tư đã nghĩ --
Cái này không chỉ tùy ý dùng để dỗ dành những cô gái nhỏ mà nó còn là một món đồ khiến cả người tản ra bling lộng lẫy,rực rỡ!
Tuy ngày thường Phó Ngàn Tư không thiếu những món đồ trang sức xa sỉ nhưng chính là vẫn bị nó làm cho hấp dẫn bắt mắt.
Và chỉ hận không thể đem nó đeo lên tay ngay lập tức.
Bất quá,trước mắt vẫn còn có chút vướng bận, cho nên phải đợi người kia rời đi thì hơn.
Phó Ngàn Tư đem tâm trạng kích động đè ép xuống, sau đó cô đóng chiếc hộp lại, gật gật đầu: "Ừm, rất đẹp, tôi rất thích."
Triệu Thần Minh tuy rằng cảm thấy bộ dáng này của phu nhân giống như không thật sự thích nó,nhưng bất quá, chuyện này không phải là phạm vi anh ta có thể xen vào.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Triệu Thần Minh cũng không quấy rầy nhanh chóng cáo lui rời đi.
- -
Triệu Thần Minh chân trước mới vừa đi, Phó Ngàn Tư sau lưng đã lập tức mở chiếc hộp nhỏ ra.
Loại đá sapphire padparadscha có nguồn gốc từ Tích Lan (Sri Lanka) này, mỗi năm chỉ có ít chứ không nhiều như những viên hồng ngọc, thông thường lớn hơn 2 cara đều có giá trị sưu tập rất cao.
Không chỉ vậy việc thẩm định nó cũng cực kỳ nghiêm ngặt tỷ như chất lượng, độ sáng,độ bão hòa, thậm chí cả tỷ lệ kết hợp của các nguyên tố vi lượng cân bằng tốt trong đá quý cũng đều phải dựa theo tiêu chuẩn kép.
Phó Ngàn Tư vui vẻ mang nó vào ngón áp út.
Chiếc nhẫn màu hồng cam lấy hình ảnh cánh hoa làm phụ trợ, xinh đẹp trong sáng, lộng lẫy đến mê hồn, lại nói mỗi một góc độ đều có một vẻ rực rỡ khác nhau.
Không thể không nói, mắt thẩm mĩ Kỷ Hàn Trình cực kỳ tốt.
Phó Ngàn Tư nhìn nó từ nhiều góc độ khác nhau, thế nào cũng cảm thấy xinh đẹp, nhớ lại thái độ vừa rồi của mình, cảm thấy mình có vẻ hơi kiêu ngạo thì phải.
Vạn nhất Triệu Thần Minh trở về nói cô không thích, sau đó Kỷ Hàn Trình hiểu lầm về sau sẽ không bao giờ mua cho cô lễ vật xinh đẹp thì phải làm sao bây giờ.
Việc này thì tuyệt đối nghiêm trọng.
Sau nhiều lần cân nhắc, nghĩ tới nghĩ lui, Phó Ngàn Tư đã mở điện thoại và chụp một bức ảnh đeo nhẫn gửi cho Kỷ Hàn Trình.
Sau đó còn gõ thêm ba chữ: 【 Có đẹp không? 】
Tác giả có lời muốn nói: Kỷ ngọt ngào: Đẹp
Hiện tại Phó kiều kiều bây giờ đỉnh không được, về sau Phó kiều kiều làm nũng, Kỷ ngọt ngào mới thật sự đỉnh không được.
Cảm ơn mọi người, moah moah =w=