Chương 6: Minuet

(Minuet: là một điệu nhảy có nguồn gốc từ Pháp ở nhịp 3/4. Vào cuối thế kỷ 17, minuet đã được soạn cho các tổ khúc, đôi khi được viết ở nhịp 3/8 hoặc 6/8.)

Trang Thu Bạch không thể trả lời hắn, anh cầm lấy cái cốc không trước mặt, rót cho hắn một cốc nước chanh.

Trong bốn mươi tám giờ qua, anh đã tiến hành vòng lặp hai lần, đi theo Tưởng Vân Xuyên đến nhà hàng hai lần, đã ăn hai bữa cơm. Mỗi lần kết thúc sau đó rời khỏi nhà hàng, bất kể chìm vào giấc ngủ vào thời gian nào, tỉnh lại đều là khi bị quản gia đánh thức.

Hệ thống không tiến hành cú ném mới, nói rõ bữa cơm này cũng không phải là chuyện khát vọng nhất sâu trong nội tâm của Tưởng Vân Xuyên. Nhưng giá trị phấn khởi của hắn lại vẫn luôn ở trạng thái tương đối cao, ngẫu nhiên có tụt, cũng sẽ tăng lên rất nhanh.

Quản lý nhà hàng bưng món lạnh đã bỏ hương liệu lên, đặt giữa hai người, món ăn này ngoại trừ trang trí tinh xảo một chút, cũng không có quá nhiều điểm sáng. Hoa quả trồng nhân tạo giống như đồ uống sản xuất vào ngày kia, gọt vỏ bóc vỏ, không hạt không nhân, mọc ra từng ruột thịt óng ánh sáng long lanh trên các cành ghép, hái xuống có thể ăn ngay. Nếu như không thích hương vị này, còn có thể điều chỉnh thông qua kho dữ liệu của cơ sở nuôi trồng.

Nhà hàng này dùng hương thơm của chanh dây, đổi một nhà khác có thể rót vào vị ngọt của cherry.

Trang Thu Bạch nhớ rõ kỹ thuật nuôi trồng này khi anh còn bé vẫn chỉ là một thí nghiệm, chưa đến hai mươi năm, đã thật sự bưng lên bàn ăn.

Càng ngày càng nhiều người bắt đầu theo đuổi công nghệ nhanh gọn, nhưng quả vải không có hương vị của quả vải, cứ có vẻ dở dở ương ương. Có vài người sẽ cảm thấy ngon, dù gì vị giác vẫn tốt hơn. Nhưng có vài người thì cảm thấy khó ăn, ví dụ như Tưởng Vân Xuyên.

Lần đầu tiên nhìn thấy món ăn này, hắn đã tránh ra sau rất rõ ràng, ánh mắt không ngăn nổi sự ghét bỏ, thậm chí còn hơi nhíu mày lại, mặc dù chớp mắt đã khôi phục bình thường, nhưng Trang Thu Bạch vẫn phát hiện. Đây là chi tiết trước kia anh tuyệt đối sẽ không chú ý tới. Cho dù là sau khi bọn họ cưới nhau thường xuyên ngồi cùng bàn ăn cơm, nhưng Trang Thu Bạch chưa bao giờ chú ý đến thích và ghét của Tưởng Vân Xuyên.

Anh suy đoán khẩu vị của Tưởng Vân Xuyên và anh gần giống nhau, thiên về ngọt.

Bởi vì bất kể bữa sáng hay bữa tối, trên bàn ăn trong nhà đều sẽ xuất hiện hơn ba món ăn ngọt, có rất ít đồ ăn thường ngày sẽ làm nhiều ngọt như thế, chí ít bạn bè bên cạnh anh đều thích mặn hoặc cay. Ví như Liêu Văn Kiệt rất thích ăn cay, không cay không vui. Trang Thu Bạch lại một tí cũng không ăn được, không chừng còn bị dị ứng, trên người nổi lên vài mẩn vừa đỏ vừa ngứa, vài ngày mới có thể lặn đi.

Cho nên đừng thấy anh và Liêu Văn Kiệt cùng nhau lớn lên, nhưng lại vĩnh viễn không thể ăn cùng nhau.

Có thể ăn cùng Tưởng Vân Xuyên là một chuyện vô cùng may mắn, nói cho cùng hôn nhân của hai người chỉ là một hợp đồng, anh sống ở nhà họ Tưởng, cũng chỉ có thể xem như một người khách. Khách sẽ không có quá nhiều yêu cầu, anh thậm chí còn từng nghĩ, nếu như hai người không thể ăn cùng nhau, ngày thường sẽ ăn nhiều ở nhà ăn của nhân viên, lúc về nhà qua loa một chút. Dẫu sao cũng không thể lấy thân phận khách khứa đi chiếm phòng bếp, thế này rất bất lịch sự.

Hai ngày này, anh vẫn luôn tìm kiếm nguyên nhân Tưởng Vân Xuyên không thích món ăn kia, phát hiện vấn đề cũng không nằm ở hoa quả, mà là một lớp hương liệu nồng đậm rắc ở bên trên, khiến hắn cảm thấy gay mũi.

Hôm nay cố ý dặn dò quản lý đừng bỏ vào.

Quả nhiên, món lạnh bỏ đi hương liệu lần nữa lên bàn, Tưởng Vân Xuyên cũng không có phản ứng gì, còn gắp một miếng hoa quả nếm thử.

“Mùi vị thế nào?” Trang Thu Bạch hỏi.

“Bình thường.” Tưởng Vân Xuyên trả lời mà không có bất kỳ nhấp nhô nào, uống một ngụm nước chanh, lạnh nhạt nói: “Quá ngọt.”

Ngọt?

Trang Thu Bạch ngẩn ra, hỏi: “Anh không thích ăn đồ ngọt?”

“Không thích.” Tưởng Vân Xuyên nói: “Rất ngán.”

“Thế tại sao… đồ ăn trong nhà phần lớn đều là ngọt?”

Tưởng Vân Xuyên chớp mắt một cái cực nhanh, đũa trên tay không nắm chặt, suýt nữa rơi xuống đất.

Bảng đồng hồ không cần chịu tải quá nhiều cảm xúc lại bắt đầu khôi phục công việc bình thường, Trang Thu Bạch biết lúc này hắn vô cùng căng thẳng, lại nghe hắn bình tĩnh lạ thường mà nói: “Đó là vấn đề của phòng bếp.”

“…”

Nói xong lại lấy cớ đi vệ sinh, để lại Trang Thu Bạch ngồi một mình, nhìn quả vải trong đĩa đối diện chưa ăn hết.

Quả vải đã cắt rất nhỏ, hắn lại ghét bỏ nói quá ngọt, chỉ ăn một nửa.

Trang Thu Bạch muốn hỏi tiếp.

Đương nhiên anh sẽ không tin là do vấn đề của nhà bếp, dù gì tất cả người giúp việc của Tưởng gia đều phục vụ Tưởng Vân Xuyên, chủ nhân còn không thích ăn ngọt, dì ở phòng bếp sao lại làm nhiều món thiên ngọt như thế, và đặt ở trên bàn?

Nhưng dữ liệu tâm trạng căng thẳng trên bảng kề cà không giảm xuống, Trang Thu Bạch quay đầu, vậy mà nhìn thấy bóng dáng Tưởng Vân Xuyên quanh quẩn phía sau cây cột gần đàn piano. Chần chừ cả buổi, anh chủ động đi tới, “Có muốn đi đến cửa sổ ngắm cảnh không?”

“Có gì đáng xem.” Tưởng Vân Xuyên không ngờ anh sẽ đi tới, nhìn chằm chằm vào đồng hồ, đoán chừng đang đếm ngược, dự định đủ năm phút lại trở về.

Trang Thu Bạch nói: “Cố ý chọn nhà hàng này ăn cơm, chẳng lẽ không phải để ngắm cảnh sao?”

Tưởng Vân Xuyên xoay mặt sang bên cạnh: “Không cố ý.”

“À.” Trang Thu Bạch khẽ gật đầu, cười hỏi: “Sao anh chắc chắn vậy?”

“Tôi…”

“Không phải quản gia đặt nhà hàng này à?”

“…”

“Có lẽ là chú ấy muốn cho chúng ta ngắm cảnh đấy? Hay là nói anh bảo chú ấy tùy ý đặt. . .”

“Không phải tôi.” Tưởng Vân Xuyên nhìn anh mấy giây, không nói nữa và đi thẳng đến khu ngắm cảnh được thiết kế riêng biệt của nhà hàng.

Bên đó không có bàn ăn, chỉ có hai ba chiếc ghế nghỉ ngơi, còn có hai cái kính thiên văn.

Bây giờ, có thể nhìn thấy sao trên bầu trời thành phố đã vô cùng khó khăn, khi Trang Thu Bạch lên đại học rất thích nghiên cứu thiên văn địa lý, thăm dò vũ trụ huyền bí. Thậm chí đã tham gia câu lạc bộ thiên văn, mặc dù không thường lộ mặt, nhưng không ảnh hưởng anh là một thành viên trong câu lạc bộ. Nhưng khi đó anh tham gia rất nhiều câu lạc bộ, câu lạc bộ bóng rổ, câu lạc bộ trượt tuyết, câu lạc bộ guitar, câu lạc bộ thư pháp, thậm chí còn có câu lạc bộ khiêu vũ.

Nói ra, trước kia anh và Tưởng Vân Xuyên cũng không phải hoàn toàn không hề quen biết gì.

Nói một cách chặt chẽ bọn anh học chung một trường đại học, nhưng Tưởng Vân Xuyên hình như chỉ có tên trong khoa của viện kỹ thuật nào đó, rất ít xuất hiện.

Sau khi Trang Thu Bạch tốt nghiệp, mới biết được bọn anh đã từng là bạn học.

Tiếng đàn piano dần dần dừng lại, cô gái tóc dài mặc lễ phục màu đen, cầm một cây đàn violin, đi đến bên cạnh đàn piano thay ca.

Tưởng Vân Xuyên đứng trước cửa sổ mình cảnh đêm một lát, bảng cảm xúc vẫn nằm trong trạng thái đang căng thẳng, Trang Thu Bạch đang nghĩ xem làm thế nào để hắn thả lỏng ra, một đoạn gia điệu vui vẻ vang lên từ phía sau.

Là “Minuet in D major” của Mozart.

Trang Thu Bạch nghĩ một lát, đột nhiên quay người, duỗi một tay về phía hắn.

“Muốn khiêu vũ không?”

“Tít” một tiếng, không biết có phải ảo giác không, bảng điều trị hình như rung mạnh một cái, Trang Thu Bạch chớp mắt, lại hỏi: “Muốn khiêu vũ không?”

Tưởng Vân Xuyên mặt không biểu cảm, do dự hồi lâu, dường như cũng không muốn lắm.

Trang Thu Bạch vừa định rút tay về, lại thấy hắn lập tức gật đầu, cấp tốc cầm lòng bàn tay anh.

Sau mười giờ, trong nhà hàng chỉ còn lại hai người họ, nương theo làn điệu violin du dương, Trang Thu Bạch hỏi: “Anh biết không?”

Tưởng Vân Xuyên: “Ừ.”

Trang Thu Bạch: “Thật à? Không biết tôi có thể dạy anh…”

Tưởng Vân Xuyên: “Biết.”

“Nhưng mà…”

“Hửm…”

“Anh giẫm lên chân của tôi…”

“À.” Tưởng Vân Xuyên nhấc đôi giày da được chú tâm chọn lựa xuống khỏi chân Trang Thu Bạch, lạnh lẽo cứng rắn nói một tiếng: “Xin lỗi.”

“Không sao.” Trang Thu Bạch dở khóc dở cười, anh vốn định nhảy một bản để Tưởng Vân Xuyên thả lỏng ra, ai ngờ, hắn có vẻ như căng thẳng hơn.