Chẳng lẽ lá thư tình này không phải điểm chính?
Điểm chính thật sự là hai con chip này?
Nói mới nhớ, những quá khứ anh nhìn thấy ở trong hệ thống, không hề liên quan gì đến sự tồn tại của hai con chip này, không phải Tưởng Vân Xuyên cố tình xóa đi để che giấu điều gì đó, thì là hai món đồ này không liên quan gì đến anh.
Nhưng nếu không liên quan gì đến anh, sao lại dán lên thư tình viết cho anh? Vậy nếu có liên quan đến anh, con chip còn lại, tại sao lại xuất hiện trong tay cha anh?
Cuối cùng trở thành mấu chốt thúc đẩy anh và Tưởng Vân Xuyên kết hôn?
Ngày hôm sau.
Sau khi xuất viện nghỉ ngơi một khoảng thời gian, Tưởng Vân Xuyên chính thức về công ty đi làm.
Trang Thu Bạch nhân lúc hắn rời đi, đặc biệt xin Liêu Văn Kiệt nghỉ một ngày, len lén âm thầm vào phòng sách của Tưởng Vân Xuyên, lại tìm con chip kia.
Nhưng mà tìm được cái này rồi, con chip còn lại đâu?
Trang Thu Bạch cẩn thận suy nghĩ, rồi mở ngăn kéo trước bàn sách của Tưởng Vân Xuyên, tìm được một túi văn kiện ở bên trong.
Nếu như không nhớ lầm, trong túi văn kiện này đựng hợp đồng hôn nhân họ ký năm đó, Trang Thu Bạch lấy hợp đồng ra, quả nhiên phát hiện con chip còn lại ở bên trong.
Ngoại trừ con chip kia, bên trong túi văn kiện còn có một bộ não thông minh rất nhỏ, Trang Thu Bạch hợp hai con chip lại với nhau, cẩn thận từng li từng tí nhét vào khe thẻ của bộ não thông minh, muốn nhìn xem có thay đổi gì, nhưng không ngờ bộ não thông minh trực tiếp bắn ra một màn hình, yêu cầu anh nhập mật khẩu.
Mật khẩu?
Trang Thu Bạch chớp mắt, trước và sau dùng thử mấy khả năng đều không thể phá giải, chỉ có thể thoáng bình tĩnh lại, ngồi trước bàn sách của Tưởng Vân Xuyên, viết mã hóa của hai con chip ra.
#N912162
#N947222
Hai chuỗi mã hóa này rốt cuộc có hàm nghĩa gì nhỉ?
Trang Thu Bạch ngồi trong phòng sách suy nghĩ mấy tiếng, không nghĩ ra được manh mối.
Mắt thấy Tưởng Vân Xuyên sắp tan làm, anh cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ, thuận tiện nhìn thoáng qua quảng cáo rác công ty truyền thông gửi đến.
Đúng rồi!
Trang Thu Bạch lanh trí nghĩ ra cách, mở chín ô vuông trên màn hình điện thoại ra, đối chiếu phương pháp nhập ở bên trên nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng đã phát hiện quan hệ của hai con chip này.
Anh hồi hộp nhập mấy chữ “Trang Thu Bạch, anh yêu em” vào màn hình, chỉ thấy dữ liệu trước mắt đột nhiên bắt đầu hoạt động, thư phòng vốn sáng đèn trở nên đen kịt một màu.
Trang Thu Bạch đứng tại chỗ không di chuyển lung tung, chỉ lặng lẽ nhìn nơi nào đó. Không gian tối om bắt đầu lóe lên tia sáng yếu ớt, dần dần những điểm sáng kia càng ngày càng nhiều, vậy mà vẽ ra một dải ngân hà chân thực lấp lánh ở trong phòng sách.
Anh bước đi trên dải ngân hà, giơ tay là có thể chạm đến ngôi sao xa không thể chạm.
Những hình ảnh ngôi sao mà anh phải dùng kính thiên văn mới có thể quan sát được, không ngờ giờ phút này tất cả đều xuất hiện trước mặt anh.
[Trang Thu Bạch, chào cậu.
Tôi tên là Tưởng Vân Xuyên, năm nay mười chín tuổi, là một sinh viên học khoa Kiến trúc của đại học Minh Khoa.
Đột nhiên để cậu nghe được mấy câu này, đúng là hơi đường đột.
Nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu, đã sinh ra một chút cảm xúc đặc biệt đối với cậu.
Tôi đoán, những cảm xúc đặc biệt ấy, gọi là thích.
Nếu có thể, tôi muốn có một cơ hội chính thức làm quen cậu.
Tôi biết cậu thích bầu trời sao.
Cho nên lần đầu tiên chính thức gặp mặt, tôi muốn tặng bầu trời sao này cho cậu.]
Khi bầu trời sao được đúc thành, giọng nói của Tưởng Vân Xuyên cũng vang lên xung quanh, cách nói chuyện của hắn hơi kỳ lạ, không trầm giống như bình thường, như thể đang cố gắng nâng cao âm điệu, muốn mình có vẻ vui tươi hơn.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng sách hình như bị ai đó mở a.
Một góc bầu trời đêm đen như mực lóe ra một chùm sáng chói mắt, Trang Thu Bạch nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy Tưởng Vân Xuyên tan lam về thở hồng hộc đứng ở đó.
Trang Thu Bạch đứng tại chỗ nở nụ cười với hắn, nhìn thấy vành tai hắn đỏ bừng.
“Lần đầu tiên gặp mặt, anh đã tặng em món quà lớn thế này, muốn em dùng cả đời để trả lễ à?”
Tưởng Vân Xuyên không nói gì, thoáng ổn định lại hơi thở, đi tới bên cạnh Trang Thu Bạch, “Em… nghe thấy rồi?”
Trang Thu Bạch gật đầu.
“Vậy…” Tưởng Vân Xuyên nói: “Anh có thể có cơ hội chính thức làm quen với em không?”
“Ừm.” Trang Thu Bạch lịch sự nắm tay hắn, giống như mô phỏng lần đầu gặp nhau của họ trong thế giới hiện thực, “Em tên là Trang Thu Bạch, rất vui được quen biết anh.”
Ba tháng sau.
Cuối cùng hai người rảnh rỗi, và đến sân chơi như đã hẹn.
Đúng lúc vào cuối tuần, sân chơi đông nghịt người.
Từng cặp đôi trẻ tuổi đi bên nhau, Trang Thu Bạch và Tưởng Vân Xuyên chen giữa họ, xếp hàng từng trò chơi đã chơi trong hệ thống, họ cầm máy ảnh, lại một lần nữa chụp lại những quá khứ tồn tại trong mơ kia.
Mặt trời chiều lặn về tây, ráng chiều màu đỏ treo ở không trung.
Trang Thu Bạch giơ máy ảnh lên, gọi Tưởng Vân Xuyên đang mua bong bóng cho anh, Tưởng Vân Xuyên nghe thấy âm thanh, quay đầu lại, khuôn mặt vốn đang nghiêm mặt nhìn thẳng vào ống kính của anh, lại chậm rãi cong khóe miệng lên.
Trang Thu Bạch chụp xong, Tưởng Vân Xuyên cũng đi tới, buộc bong bóng vừa mới mua được vào cổ tay anh, “Về nhà không?”
Trang Thu Bạch nói được, nhưng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Con chip anh định tặng cho em, làm thế nào chạy vào trong tay bố em?”
Tưởng Vân Xuyên im lặng mấy giây, rồi nói: “Ban đầu anh đứng ở cửa nhà em, để tặng hai con chip kia cho em, kết quả trước khi em về… hồi hộp quá, anh không cẩn thận làm rơi một con.”
Trang Thu Bạch phì cười một tiếng, “Sau đó bị bố em nhặt được?”
Tưởng Vân Xuyên buồn buồn gật đầu.
“Cho nên anh đã nghĩ đến con chip này khi Thành Bang gặp khó khăn?”
“Ừ.”
Hắn im lặng mấy giây rồi dừng bước lại, nói với Trang Thu Bạch: “Cuộc đời anh, chỉ từng làm hai chuyện ích kỷ.”
“Chuyện thứ nhất, dùng món quà anh muốn tặng em, lừa em đến bên cạnh anh, để em trở thành bạn đời hợp đồng của anh.”
Hắn dừng lại mấy giây, mới nói tiếp: “Nếu có thể, anh muốn hợp đồng giữa chúng ta mất hiệu lực.”
“Em có thể… trở thành người yêu thật sự của anh không?”
Trang Thu Bạch không suy nghĩ quá nhiều, mà trịnh trọng gật đầu, “Em đồng ý trở thành người yêu thật sự của anh, đồng ý làm bạn đời suốt kiếp của anh.”
Nắng vàng bao phủ lên người họ, xung quanh không có người đi đường dư thừa, chỉ có bong bóng bay theo gió, giống như đang reo hò vỗ tay cho mối quan hệ được tái lập giữa họ.
Trời dần dần trở lạnh.
Trang Thu Bạch giẫm lên lá cây trên mặt đất, lắng nghe âm thanh êm tai, khẽ nói, “Tưởng Vân Xuyên, sắp đến mùa đông rồi.”
“Ừ.”
“Bây giờ chúng ta về nhà, cùng xây nhà kính trồng hoa mà anh muốn được không?”
Tưởng Vân Xuyên nói: “Được.”
Sau đó nắm tay Trang Thu Bạch, đặt vào trong túi áo gió của mình.
Hoàn