Lần đầu tiên, Trang Thu Bạch giống như bị ép đẩy ra khỏi không gian hệ thống.
Anh vẫn chưa kịp lên tiếng, Tưởng Vân Xuyên đã biến mất sạch sẽ ngay trước mặt anh.
Lại là không gian trắng toát kia, khác biệt với ngày thường đó là tất cả dữ liệu trong bảng hệ thống được giữ lại hết, không có bất kỳ xóa bỏ nào được thực hiện.
Đứng ở đây, Trang Thu Bạch đã có được tất cả đáp án anh muốn biết.
Lần đầu tiên Tưởng Vân Xuyên gặp anh ở cơ sở nuôi trồng của tập đoàn Tưởng thị. Lúc ấy anh ngồi xổm trước nhà kính trồng hoa, đang nghiên cứu một bông hoa cát tường nở ra hai màu kỳ lạ, khi đó Tưởng Vân Xuyên đã đứng ở bên cạnh cửa sổ tầng hai của nhà kính trồng hoa. Cảnh này vừa khéo được Lưu Tông chụp lại, trên tấm ảnh ghi lại lần đầu gặp mặt của hai người.
Anh đang ngắm hoa, và có người đang ngắm anh.
Trang Thu Bạch nhớ khi anh rời đi đã làm mất thẻ sinh viên của mình, anh tìm mãi cũng không thấy.
Nhưng không ngờ thẻ sinh viên được Tưởng Vân Xuyên nhặt được, lén giấu ở trong nhà.
Trang Thu Bạch không biết có phải Tưởng Vân Xuyên vừa thấy đã yêu anh không, nhưng mỗi một ngày anh trải qua thời sinh viên, dường như cũng có sự tồn tại của Tưởng Vân Xuyên.
Khi anh chơi bóng rổ, Tưởng Vân Xuyên đứng ở trong đám đông.
Khi anh đến câu lạc bộ thiên văn, Tưởng Vân Xuyên ngồi trên tầng chót.
Tưởng Vân Xuyên đồng hành suốt thời sinh viên với anh giống như cái bóng. Hắn cũng từng muốn tỏ tình, nhưng lại vì một câu nói đùa mình thuận miệng nói ra, mà giấu tất cả tình cảm vào trong lòng.
Hình ảnh hệ thống đang hiển thị anh ngồi ở câu lạc bộ thiên văn nói chuyện phiếm với các thành viên, nội dung trò chuyện là tiêu chuẩn chọn vợ, chọn chồng của mọi người, Trang Thu Bạch nhớ rõ lúc trước mình đã nói những gì. Anh nói rằng anh thích người thú vị, thích người hài hước, thích nói thích cười.
Nhưng anh không biết, khi ấy Tưởng Vân Xuyên đã đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm một lá thư tình viết ba ngày mới xong, muốn chính thức giao cho anh để bày tỏ tình yêu với anh.
Hóa ra, không phải hắn chưa từng nghĩ đến việc tỏ tình.
Mà là muốn nói, nhưng không thể nói ra.
Trang Thu Bạch đột nhiên nhớ đến quyển sách ngoại khóa đặt trong nhà Tưởng Vân Xuyên hoàn toàn không hợp với khí chất của hắn, chẳng phải tên quyển sách kia là “Làm thế nào để trở thành một người thú vị” sao?
Bệnh viện Thụy Hòa.
Phòng bệnh cao cấp.
Quản gia Chu xách theo một hộp cơm vuông vức đứng ở cửa, khẽ gõ cửa một cái, nghe thấy có người trả lời, ông vặn chốt cửa đi vào.
Trang Thu Bạch mặc quần áo bệnh nhân ngồi bên giường của Tưởng Vân Xuyên, lúc thì chọc lông mi hắn, lúc lại chọc mũi hắn. Anh đã tỉnh lại được hai ngày, trước khi tỉnh lại, bác sĩ Trương đã cho anh một kết quả xấu nhất. Bệnh nhân đã lựa chọn tự ngủ say, hệ thống chữa bệnh đã không thể can thiệp điều trị nữa.
Quản gia Chu nghe xong mặt cắt không còn giọt máu, suýt nữa ngã xuống đất.
May thay con chip chữa bệnh vẫn có thể kiểm tra được giá trị phấn khởi của Tưởng Vân Xuyên.
Chứng tỏ mặc dù hắn lựa chọn ngủ say, nhưng không hoàn toàn từ bỏ mạng sống của mình, có lẽ thế giới bên kia có một vài thứ khiến hắn lưu luyến, nhưng trong cuộc sống hiện thực, cũng có chuyện khiến hắn không thể nào dứt bỏ.
Bác sĩ Trương tiến hành phân tích cuối cùng dựa theo dữ liệu trên bảng ca bệnh, vỗ vỗ bả vai Trang Thu Bạch, bảo anh thường xuyên nói chuyện bên cạnh Tưởng Vân Xuyên, có lẽ vẫn có khả năng tỉnh lại.
Hôm nay quản gia Chu tới đưa cơm, sắc mặt vẫn chưa khôi phục lại, tuổi của ông không lớn, nghe thấy Tưởng Vân Xuyên không muốn tỉnh lại, cả người cũng già đi nhiều. Hôm Tưởng Vân Xuyên xảy ra chuyện, người nhà họ Tưởng đã biết từ lâu, nhưng trước đó có Trang Thu Bạch hỗ trợ điều trị nên đều ôm một tia hy vọng sống, bây giờ tuy rằng không phải không có khả năng tỉnh lại, nhưng khó khăn hơn trước đó rất nhiều.
Quản gia Chu thở dài, không biết có nên nói kết quả cho ông Tưởng hay không.
“Tạm thời chú đừng nói.” Trang Thu Bạch bưng một bát cháo hoa lên, dùng thìa ăn hai miếng, “Tôi tin anh ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi, cho nên… đợi thêm chút nữa.”
Quản gia Chu nhìn cơ thể gầy đi trông thấy của Trang Thu Bạch trong mấy ngày nay, gật đầu một cái.
Cậu chủ thích cậu Trang đến vậy, không có khả năng thật sự từ bỏ cậu ấy, một thân một mình ở lại trong không gian hư ảo.
Phòng bệnh vắng lặng dường như trở nên náo nhiệt, Trang Thu Bạch vốn đã quen Tưởng Vân Xuyên không nói một lời, một mình cũng có thể nói rất sôi nổi.
Mặc dù Tưởng Vân Xuyên nhắm mắt, nhưng hình như cũng nghe được anh nói gì, bảng cảm xúc vẫn sẽ lên xuống theo những điểm chính mà anh nói. Tuy rằng không rõ ràng bằng mình ở trong thế giới nội tâm, nhưng vẫn có thể phát hiện ra vui sướиɠ giận buồn của hắn.
Ví dụ như Liêu Văn Kiệt tới đây thăm bệnh, giá trị phấn khởi của hắn sẽ giảm thẳng xuống.
Nếu Liêu Văn Kiệt rời đi, giá trị phấn khởi của hắn sẽ nhanh chóng tăng trở lại.
Hôm nay.
Trang Thu Bạch gọi điện thoại cho Lâm Viễn đã lâu không liên lạc.
Lâm Viễn ở thế giới hiện thực cũng không biết chuyện Tưởng Vân Xuyên và Trang Thu Bạch đã kết hôn, cho đến khi đi vào phòng bệnh, vẫn nhìn Trang Thu Bạch với biểu cảm không thể tin nổi.
Trang Thu Bạch cười híp mắt hỏi han anh ta, nhìn thoáng qua tủ sắt cỡ to anh ta sách trong tay, hỏi: “Anh mang đồ tới rồi?”
Lâm Viễn nói: “Mang tới rồi đây, nhưng nếu chú muốn cấy ghép lại chúng, nhất định phải chú ý hơn đến code back-end[1], hoa cát thường và hoa hồng đều đã lớn, sẽ không tàn úa, nhưng kết tinh của chúng vừa mới hé nụ, cho nên nhất định phải chăm sóc định kỳ.”
[1]Back-end là một thuật ngữ chuyên ngành dùng để chỉ những phần bên trong bao gồm: máy chủ, ứng dụng và cơ sở dữ liệu.
Trang Thu Bạch gật đầu, chờ Lâm Viễn mở tủ sắt ra, anh nhìn thấy ba cành hoa tươi lơ lửng giữa không trung.
Anh nhìn thấy ba bông hoa này ở lần ném thứ ba, khi đi cùng Tưởng Vân Xuyên đến cơ sở nuôi trồng của Lâm Viễn. Khi đó tinh thể kẹp giữa hoa hồng và hoa cát thương vẫn chưa thành hình, bây giờ đã mọc ra nụ hoa trắng hồng đan xen.
Mặc dù lúc ở trong hệ thống, Trang Thu Bạch gửi cho Lâm Viễn một tin nhắn chưa nhận được trả lời đã thực hiện lần ném mới, nhưng trong lòng từ lâu đã có đáp án. Chủ nhân của bông hoa hồng màu đỏ này là Tưởng Vân Xuyên, mà người hỗ trợ cứu sống hoa cát thường, cũng là Tưởng Vân Xuyên.
“Anh nói xem bông hoa này nở ra, nó sẽ giống ai đây?”
Sau khi Lâm Viễn rời đi, Trang Thu Bạch đặt ba bông hoa cạnh giường Tưởng Vân Xuyên, vừa nhìn bảng chữa bệnh chiếu lên mặt tường, vừa tưởng tượng dáng vẻ hắn đỏ mặt, trêu nói: “Chắc là sẽ giống em nhiều hơn, trên thân nó không có cánh hoa màu đỏ, nhưng không biết hình dạng cuối cùng có giống anh không.”
“Anh Lâm nói, còn năm ngày nữa nó sẽ nở hoa.”
“Một mình anh lén nuôi lâu như thế, thật sự không muốn tận mắt nhìn thấy nó nở hoa à?”
“Anh nói xem, nó có được xem là con của chúng ta không? Có muốn em đặt tên cho nó không?”
Dữ liệu trên bảng chữa bệnh vẫn lên lên xuống xuống, nếu như vẫn còn đồng hồ đo, có lẽ mặt đồng hồ đã mang theo chữ thẹn thùng xoay nhanh như chong chóng rồi.
Trang Thu Bạch cười nói: “Có phải anh thấy em yêu đương với anh trong quá trình điều trị đều là giả không?”
“Thú thật, ban đầu em cũng không rõ rốt cuộc mình nghĩ gì, nhưng dần dần, hình như em thật sự thích anh rồi.”
“Em biết anh không muốn tỉnh lại vì không muốn quên đi ký ức đó, nhưng em không quên mà, em có thể dẫn anh đi tìm lại ký ức, lại cùng anh đến những nơi mà chúng ta đã đến trong hệ thống. Mặc dù có lẽ em không còn cơ hội quay lại năm mười chín tuổi, nhưng em có thể bầu bạn với anh hai chín, ba chín, chín chín… lâu đến khi chúng ta một trăm tuổi, lâu đến khi kiếp sau cũng không rời xa nhau.”
Trang Thu Bạch hôn một cái lên mặt Tưởng Vân Xuyên, nghiêm túc nói: “Kiếp sau, em nhất định sẽ phát hiện ra anh trước, cho dù anh trốn ở nơi nào, cho dù anh đứng ở đâu trộm nhìn em, em cũng sẽ tìm được anh ngay lập tức, đến lúc đó hãy để em tỏ tình với anh, để em đưa thư tình cho anh.”
“Để em nói với anh.”
“Tưởng Vân Xuyên, em yêu anh.”