Chương 25: Tôi đến đón cậu

Nhà ăn của đại học Minh Khoa không được, nhưng điều kiện ký túc xá lại khá tốt.

Căn phòng bốn người ngăn nắp, ngồi phía Bắc hướng ra phía Nam, lấy ánh sáng rất tốt. Đến buổi tối còn có thể đứng ở ban công thưởng thức cảnh đêm, thỉnh thoảng có vài chiếc máy bay không người lái giúp bộ phận quản lý ký túc xá kiểm tra phòng ngủ bay trên bầu trời đêm, dựa vào cảm ứng cơ thể con người trong phạm vi, xác nhận xem những sinh viên nội trú đã quay về ký túc trước mười giờ đêm hay chưa.

Khi Trang Thu Bạch quay lại ký túc xá Liêu Văn Kiệt đã đi. Mặc dù hai người từ nhỏ đến lớn đều học chung trường, nhưng lớp và khoa lại luôn khác nhau. Cốc Duật Châu cũng ở khoa khác, hai người tách ra dưới tầng ký túc, một người đi về phía bên trái một người đi về phía bên phải.

Ba người bạn cùng phòng ký túc hiện tại của Trang Thu Bạch đều có tính cách riêng, giờ mới chỉ ở chung nửa năm, quan hệ vẫn khá tốt. Nhưng mấy năm sau, bốn người sẽ tụ tập một bữa vào một vài ngày cố định, cùng nhớ lại khoảng thời gian đại học.

Lưu Tông xem như là một người liên lạc nhiều với Trang Thu Bạch, sau này cậu ta làm về đất đai, xem như cùng nghề với Trang Thu Bạch, thường xuyên gặp nhau trong một vài dự án công trình, dần dần cũng càng ngày càng thân.

Còn hai tiếng nữa mới đến giờ kiểm tra, trong ký túc xá chỉ có một mình Lưu Tông, thấy Trang Thu Bạch đi vào thì chào một tiếng, tò mò hỏi: “Buổi chiều cậu đi đâu vậy? Chạy vội thế?”

Lúc Trang Thu Bạch bị ném tới đây không hề chú ý đến cậu ta, lúc này thấy cậu ta bỏ “áo ngoài” mập mạp của người trưởng thành, lại biến thành thanh niên khô đét mặt đầy mụn dậy thì, anh cười nói: “Đến câu lạc bộ thiên văn một chuyến.”

“À.” Lưu Tông đang nằm nhoài trước bàn hí hoáy ảnh chụp, Trang Thu Bạch đi tới nhìn một cái, đều là ảnh chụp hoa cỏ ở cơ sở nuôi trồng.

“Cậu nói xem học kỳ này, trong khoa còn sắp xếp cho chúng ta đến tham quan ở căn cứ nuôi trồng của Tưởng thị không?”

Trang Thu Bạch nhìn những ảnh kia, ngẫm nghĩ, “Chắc sẽ không.”

Trong trí nhớ của anh, họ chỉ đến cơ sở nuôi trồng của Tưởng thị một lần vào học kỳ một năm nhất đại học, mấy năm sau đó cũng không đến nữa.

Lưu Tông tiếc nuối: “Thật sự đến thăm cơ sở của Tưởng thị, mới nhận ra chúng ta còn có quá nhiều kiến thức phải học, cũng không biết sau khi tốt nghiệp Tưởng thị có thể mở tuyển dụng từ trường[1] không, nếu như có thể thi đậu công ty họ thì tốt.”

[1] tuyển dụng từ trường: là một cách tuyển dụng đặc biệt từ bên ngoài, đề cập đến việc các doanh nghiệp tuyển dụng trực tiếp các sinh viên mới tốt nghiệp từ trường, cũng đề cập đến các tổ chức tuyển dụng tất cả các sinh viên mới tốt nghiệp ở mọi cấp độ thông qua nhiều phương thức khác nhau.

Năm nhất đại học Trang Thu Bạch cũng kiên định cho rằng sau khi tốt nghiệp mình nhất định sẽ đến cơ sở nuôi trồng nào đó để nghiên cứu về vĩnh cửu. Song thế sự vô thường, trên con đường hướng về tương lai, phải gặp quá nhiều ngã rẽ, có một vài người có thể lựa chọn, có vài người lại không thể đối kháng.

“Đây là cậu.” Lưu Tông sắp xếp ảnh trên bàn vào sách, rồi đưa mấy tấm thừa ra cho Trang Thu Bạch.

Triển Nghiêu không nhớ rõ Lưu Tông từng cho anh xem những ảnh này, có lẽ đã từng cho, nhưng không biết bị anh ném đi đâu rồi.

Lúc này nhận lấy một tấm ảnh nhìn thử, phần lớn là anh đi nhầm vào ống kính của Lưu Tông khi đang đi lang thang trong cơ sở nuôi trồng. Có bóng lưng, có góc nghiêng, còn có bóng mờ chợt lóe lên, chặn lại bố cục hoàn hảo của Lưu Tông.

Chẳng trách anh không có ấn tượng, ảnh chụp kiểu này dù cho anh, anh cũng sẽ không xem kỹ càng.

Khoan đã.

Tấm này là…

Trang Thu Bạch lật đếm một tấm ảnh cuối cùng, nhìn thấy trên tấm ảnh kia có một mảng hoa cát tường đang nở rộ, cách đó không xa còn có một tòa nhà kính trồng hoa cao nhỏ, đủ loại hoa tươi được trồng bằng tinh thể bay lơ lửng trong phòng hoa, anh đưa lưng về phía ống kính, ngồi xổm ở cửa phòng hoa không biết đang làm gì. Mà phía trên phòng hoa anh không nhìn thấy, một người đứng bên cửa sổ đang mở một cánh, đặt hai tay lên bậu cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống, lặng lẽ nhìn anh.

Ngày hôm sau là cuối tuần.

Lưu Tông nhắm mắt bật đèn bàn trên đầu giường, vác cái đầu như ổ gà đứng dậy khỏi giường, đến nhà vệ sinh một chuyến, khi trở về đi ngang qua giường Trang Thu Bạch, hú hồn hú vía, nhỏ giọng hỏi: “Cậu dậy sớm? Hay là không ngủ?”

Trang Thu Bạch ngồi ở trên giường, trong tay vẫn cầm mấy tấm ảnh Lưu Tông cho anh, nghe thấy âm thanh anh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua thời gian trên bảng chữa bệnh – 6 giờ 15 phút, ngày 18 tháng 3 năm 2073.

Hệ thống không thực hiện lần ném mới, suôn sẻ đi đến ngày tự nhiên thứ hai.

Tối qua Trang Thu Bạch thức suốt đêm, đôi mắt hiện đầy tia máu màu đỏ, vẫn luôn nhìn chằm chằm Tưởng Vân Xuyên trên ảnh, nhìn bên mặt dịu dàng kia.

Lưu Tông cảm thấy anh có gì không đúng, lo lắng hỏi: “Thu Bạch? Cậu sao thế?”

Trang Thu Bạch kẹp ảnh vào một quyển sách tham khảo bên cạnh gối, nhỏ giọng nói, “Không sao, tôi đã ngủ một lát, đang chuẩn bị ra ngoài đi dạo.”

“Sớm vậy? Trời vẫn chưa sáng đâu.” Lưu Tông thấy anh thực sự không sao, lại chui vào chăn, bảo anh ngủ thêm một lúc.

Trang Thu Bạch ngoài miệng đáp được, nhưng đã leo xuống giường, ra khỏi phòng ký túc.

Bầu trời bên ngoài quả nhiên vẫn chưa sáng tỏ, sương sớm mỏng tang bao phủ trong sân trường, mông lung không nhìn rõ đường ở xa.

Trang Thu Bạch mặc một chiếc áo len màu trắng ngà, nhìn đám mây màu trắng bạc nổi lên ở phía đông và chờ mặt trời mọc.

Anh không ngủ được, cho dù nằm trên giường, cũng không có cách nào chìm vào giấc ngủ.

Anh giống như một người ngoài cuộc, bước vào thế giới nội tâm của Tưởng Vân Xuyên, đứng xem một tình yêu thầm kín long trọng.

Mà nhân vật chính của tình yêu thầm kín này vừa khéo là anh.

Anh có rất nhiều tò mò, cũng có rất nhiều hoang mang.

Anh rất muốn lao đến bên cạnh Tưởng Vân Xuyên ngay bây giờ, hỏi thẳng hắn, tại sao cậu thích tôi? Tại sao không tỏ tình?

Lẽ nào thực sự là vì tính cách kiêu ngạo thúc đẩy hắn không có cách nào nói ra từ thích?

Hay là có nguyên nhân gì khác, mới khiến hắn lặng lẽ giấu tình cảm này ở trong lòng gần mười năm?

Giá trị phấn khởi trên bảng chữa bệnh từ đầu đến cuối không thay đổi, nhưng cảm xúc trên đồng hồ đo đã bắt đầu biến thành chữ “Chờ mong” từ đêm qua.

Trang Thu Bạch biết hắn đang chờ mong điều gì, nhưng lại không dám mù quáng gọi điện thoại, hoặc là gửi tin nhắn cho hắn.

Dù sao hệ thống đã xuất hiện vấn đề khi lần điều trị thứ ba kết thúc, để tránh cho Tưởng Vân Xuyên sinh ra bất kỳ nghi ngờ gì đối với anh, từ đó quấy nhiễu quá trình điều trị, anh vẫn phải cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, cẩn thận một chút.

Khoảng tám giờ, hẳn là Tưởng Vân Xuyên dậy rồi.

Trang Thu Bạch cầm điện thoại ra khỏi sân trường, gửi cho hắn một tin nhắn, hỏi hắn có thời gian không, có thể sửa dụng cụ giúp “bạn bè” không?

Vốn cho rằng Tưởng Vân Xuyên sẽ trả lời lại bằng cách nhắn tin, nhưng không ngờ hắn trực tiếp gọi điện thoại tới.

Trang Thu Bạch chớp mắt một cái, rồi bấm nút kết nối.

Tưởng Vân Xuyên hỏi: “Cậu ở đâu?”

Trang Thu Bạch đáp: “Tôi ở cổng trường.”

“Được. Tôi đến đón cậu.”

“Hả…”

“Sao vậy?” Tưởng Vân Xuyên yên lặng mấy giây, hạ giọng hỏi: “Không được à?”

Cảm xúc trên đồng hồ đo đột nhiên trở nên căng thẳng, Trang Thu Bạch lập tức lắc đầu, cười nói: “Vậy trên đường cậu nhớ cẩn thận, tôi ở đây chờ cậu.”