Chương 20

Chàng rất ít khi ra tay đánh người, hôm nay đúng là hơi nặng tay, Vương Xung bò trên mặt đất, cổ họng có chút ngọt sau đó nôn ra máu.

Nhìn bản thân bị nôn ra máu, Vương Xung rất lâu mới chấp nhận sự thật này, hắn bị Mục Giác đánh, mà không hề có cơ hội đánh lại.

- “ Cái này.” Mục Giác tay chỉ tên hầu rót trà bên cạnh: “ Rửa mồm cho hắn sạch sẽ.”

Tên hầu ngây người, lập tức rót trà nóng vào trong miệng Vương Xung, Vương Xung đau kêu thảm thiết, bò năn dưới đất.

Những vị công tử đứng bên cạnh không ai ra can ngăn, Vương Xung không cung kính công chúa, Mục Giác đối xử với hắn như vậy cũng không có quá đáng.

Một bình trà rót hết, mặt Vương Xung xưng đỏ một vùng, hắn ta kêu gào không thôi, vốn dĩ ôm mặt, nhưng rơi mất một miếng da, nhìn có vẻ dọa người.

Mục Giác cúi nhìn hắn ta: “Loại người miệng thối, đều cần được dạy dỗ.”

Tuy chàng bị ép thành thân với Minh Nghi, nhưng cũng không cho phép người ngoài nói một tiếng Minh Nghi không tốt, dù sao cũng là vị phu nhân danh chính ngôn thuận, hơn nữa, chàng cũng không ghét Minh Nghi.

Sau khi dạy dỗ Vương Xung xong, Mục Giác trực tiếp đi về, phía sau muốn xử lý như thế nào, chàng không quan tâm, tự khác có người thu xếp.

Sau khi về nhà, hỏi ra Minh Nghi vẫn đang ở chỗ lão phu nhân, Mục Giác liền đi qua, vừa tới vườn hoa bên ngoài, chàng nghe tiếng cười của laoc phu nhân.

- “ Hahaha, tự mò, không chữ không hoa, độc độc, mò, an ba đường.”

- “ Az, hôm nay mẫu thân vận may thật là tốt”. Giang thị cười mi mi nói.

Người trong vườn hoa cũng cười, Mục Giác có chút ngạc nhiên, sau đó tiến vào, trong vườn hoa, lão phu nhân, Giang thị, Lộc giảo giảo và Minh Nghi bốn người ngồi cùng nhau, bên cạnh để một đống tiền, lão phu nhân nhiều nhất, Giang thị thứ hai, Lộc giảo giảo ít nhất.

Mấy người mỗi người bốc một nắm tiền đưa cho lão phu nhân, lão phu nhân vui vẻ sắc mặt hông quang

- “ Chủ mẫu, mẫu thân.” Mục Giác hành lễ, qua đứng cạnh Minh Nghi.

Nha hoàn bên cạnh lão phu nhân giúp ngài lọc bài, Thừa Lạc đi lấy ghế qua, mời chàng ngồi xuống cạnh Minh Nghi.

Giang thị ngữ khí nghiêm nghị : “cả buổi sáng sao lại đi ra ngoài rồi? Công chúa vừa gả vào nhà, cũng lên ở nhà nhiều một chút.”

- “ Đã sớm hẹn trước đi đua ngựa.” Mục Giác ngoan ngoan nghe dạy bảo: “ Hơn nưa, con cũng đã về rồi sao.”

Lão phu nhân uống nửa cốc trà: “ Công chúa mới gả vào nhà ta, là con dâu mới, hôm nay đều đến dỗ dành để ta vui, còn ngươi, tự mình chạy đi, lên phạt, công chúa hiếu thuận ta đều tính trên đầu ngươi, dùng tiền tiêu vạt của ngươi bù vào.”

Mọi người đều cười, Mục Giác ngơ ngác, chàng vội vàng hỏi: “ Nàng thua bao nhiêu tiền rồi.”

- “ Không nhiều”. Mục Giác cười cười: “ Tầm khoảng bảy tám mươi lượng bạc.”

- “...có phải nàng đã tìm hiểu tiền tiêu vặt của ta rồi không?”

- “ Uh, chàng yên tâm, tuyệt đối sẽ không dùng quá.” Minh Ngh nói, bộ mặt lương thiện.

Bài của nàng ta rất tốt, cũng khá cao tay, cũng mấy lần trực tiếp ù, nhưng bộ mặt vẫn không biết làm sao ra bài nhường Giang thị và lão phu nhân thắng, Lộc giảo giảo cũng vậy, thỉnh thoảng cũng thắng mấy trận, tiền thắng cũng không bằng tiền thua, hai người họ kết hợp ăn ý nhường lão phu nhân và Giang thị cho họ vui, Mục Giác nhìn ra.

Đánh được mất vòng, lão phu nhân mệt rồi họ mới dừng, ngồi một lúc, Mục Giác và Minh Nghi cùng nhau đi về.

- “ Thua rất nhiều tiền của chàng rồi.” Minh Nghi cố ý nói: “ Chàng nói xem chàng sớm không đến muộn không đến, đến đúng lúc này, thật không may.”

Mục Giác biểu hiện không rõ, không nói, đi vào phòng, tự mình mở tủ, lấy ra một hộp gỗ để trên ghế dựa, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.