Sáng sớm, sau khi tỉnh rượu Minh Nghi thau y phục, một bên chải đầu, một bên thông qua gương nhìn chộm nam nhân đứng trước cửa sổ. Nam nhân chưa trưởng thành cao cao gầy gầy dáng đứng thẳng ngay, mặc bộ y phục mùa đen, dưới dây đai là vòng eo nhỏ bé. Mục Giác một tay chống eo, một tay nâng cốc trà chậm dãi thưởng thức, ngắm nhìn hoa hải đường ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng ngắp ngủ, hầu như tối qua không có ngủ ngon, rất buồn ngủ.
Cảm giác mình bị trộm, Mục Giác quay người dựa vào cửa sổ, nâng cốc trà nghiêng nghiêng ngồi xuống ghế, ngẩng đầu: “ Nhìn ta làm gì?”. “ May ngủ được một buổi tối, không cởi bỏ y phục thật là đáng tiếc”.
Minh Nghi lấy một bông hoa lụa cài lên tóc, chầm chậm nói: “ cũng muốn, có thể dùng ánh mắt thịt ngươi không, xem xem có phải là bánh trưng trắng lớn không?”
“ Ngươi..” Mục Giác tức giận, nghiến răng. “Bing” vứt bỏ cốc trà rồi đi ra ngoài.
“ hứ...” Minh Nghi chu chu miệng: “ tiểu chim non, vẫn còn xấu hổ”.
Min Nghi chuẩn bị sẵn sàng đứng dậy, bộ y phục màu đỏ lửa phối hợp với trang điểm tinh sảo, càng bộc phát sự quyết rũ thấu xương, đứng trước gương vuốt vuốt tóc, cuối cùng cũng đi ra ngoài.
Định Bắc Hầu phủ tọa tại Kinh Lộc cách kinh thành không xa, vì Minh Nghi đã sớm truyền tin, lấy Định Bắc Hầu phủ phía Tây làm phủ Công chúa, ngăn cách với Định Bắc Hầu phủ một bức tường, để có thể thuận lợi đi lại, mở thêm một cánh cửa đi lại.
Đúng thời điểm hoa Hải Đường nở rộ, Minh Nghi đi đến cánh cửa ngăn cách hai phủ, Mục Giác đứng đã lâu những cánh hoa rơi khắp người.
Sáng sớm hôm nay, cần thỉnh an và mời trà Định Bắc Hầu và Định Bắc Hầu phu nhân, Mục Giác đứng ở đó đợi, đang nói chuyện với hai tiểu nha hoàn, Mục Giác chăm chú nghe, thỉnh thoảng trả lời một câu.
Nha hoàn thân cận Thừa Lạc nhìn Minh Nghi nói: “phía trước là nha hoàn của phò mã, do công chúa gả qua phủ, cho nên Định Bắc Hầu phủ đổi toàn bộ nha hoàn thân cận thành mama, hai tiểu nha hoàn đã hầu hạ phò mã nhiều năm.”
Minh Nghi nhìn hai tiểu nha hoàn, bộ mặt tươi cười: “sáng nạn, ngây thơ, giữ lại.”
Thừa Lạc ngạc nhiên, định mở miệng nói gì đó nhưng kịp nhẫn lại, tuy cuộc hôn nhân này đối với công chúa có lợi ích, nhưng nếu bên cạnh phò mã có nữ nhân khác, mặt mũi của công chúa sẽ để đâu?
Họ đi qua, Mục Giác ngước mắt nhìn, đứng dưới cây hoa Hải Đường khoanh tay trước ngực, cũng không nghe hai tiểu nha hoàn nói nữa.
Nhìn Minh Nghi, hai tiểu nha hoàn ngạc nhiên nói không ra lời, hồn bay tứ phương cúi người hành lễ, nhỏ tuổi nha hoàn đẩy đẩy nha hoàn lớn tuổi hơn, mắt nhìn Minh Nghi không chớp.
Minh Nghi cười, nhìn Mục Giác nói: “đi thôi, tiểu phò mã.”
Bị gọi một tiếng tiểu phò mã, Mục Giác không vui, mín môi, chân bước đi lên phía trước.