Chương 17

Vương Li uh một tiếng: “ Ta khi còn ở Bộ giám lễ đã biết chuyện này, bọn trẻ lông mọc chưa đủ, chỉ biết gây chuyện, hôm nay để ta gặp phải, đi thông báo cho chúng một tiếng, ta muốn xem xem, bị ta nhìn thấy rồi, chúng còn giả tạo đến bao giờ.”

- “Vâng.”

Vương Xung nhận được lệnh, trong lòng có lực, hắn ta vốn dĩ là con cháu dòng họ nhỏ, trải qua nhiều năm công phu mới bám theo Vương Li, làm con nuôi của thái giám đã mất mặt đến cùng, cho nên càng phát hiện vị công tử, hắn muốn họ cũng không được vui vẻ.

Cưới ngựa đi lên gần, Vương Xung sắc mắt ngạo mạn lớn tiếng: “ Nghe danh các vị công tử cưỡi ngựa bắn tên rất giỏi, hôm nay được gặp, thực sự phi phàm, không biết dẫn đầu đại mã là hai vị nào?”

- “ Không biết các vị là ai?” có người để ý đến hắn, vẫn tính rất khách khí.

Vương Xung đánh giá qua hắn một lượt, chắp tay hành lễ qua chuyện: “ Vương Xung—nghĩa tử của tân tham trí Lộc Kinh đại nhân”.

Hắn báo đại danh ra, nhóm công tử vẫn không để tâm.

Lộc Kinh xin nhân chức Vương đại nhân? Vị Vương đại nhân nào?

Họ không tiếp lời, Vương Xung càng nổi giận, một bọn không có nhận thức, đến người của Thư quý phi cũng không biết.

Hắn nắm chặt cây roi trong tay, định dạy dỗ chũng một chút.

- “Vương đại nhân?” Phía sau nhóm công tử có người trả lời: “ Có phải tên thái giám già trong cung?”

Người trả lời giọng điệu bình thường, như thể đang hỏi người đây là lạc hay là khoai lang vậy.

Vương Li ngồi trong xe ngựa nghe thấy bị gọi là “thái giám già” ba chữ trong lòng bốc hỏa, Vương Xung càng như bị họ tát vào mặt, những người khác ánh mắt đều đổi, hắn ra giận đỏ mắt, đẩy người phía trước ra, hắn muốn xem là ai dám nói như vậy.

Các công tử nhường đường, Vương Xung nhìn thấy người phía sau.

Bên sông, Mục Giác ngổi trên tảng đá trắng lớn, áo trắng dây hồng, tay cầm cây roi, Hoa Linh đứng bên cạnh, hai người như đang nói chuyện.

Vương Xung ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới xong hỏi: “ Vị công tử, xin hỏi xưng hô ra sao?”

- “Mục Giác”. Mục Giác ngồi không động đậy, nhìn đoàn xe ngựa sau lưng Vương Xung.

Trong nhà có tên lưu mang, mà kẻ đối đầu là Thư quý phi, Thư quý phí có con chó là Vương Li, việc này Mục Giác sớm đã điều tra qua.

Thái độ ngạo mạn này, có thể thấy Thư quý phi muốn gây khó dễ cho tên lưu manh nhà mình.

Hắn ta báo tên tuổi, Vương Xung lập tức biết là ai rồi, lại nhìn thêm lần nữa, giọng điệu càng âm dương quái khí: “ Hóa ra là phò mã à, tiểu nhân có mắt như mù, mong phò mã tha tội.”

Do tìm kiếm một vị “phò mã tốt” cho Minh Nghi, Cao Duy đã tốn rất nhiều sức lực, trong triều nhà ai các công tử vẫn chưa lấy vợ đều được hắn mang bức họa đến cho Minh Nghi xem, Vương Li thỉnh cầu Thư quý phi, muốn Vương Xung được thăng chức.

Thư quý phi muốn sỉ nhục Minh Nghi nên đã đồng ý, lúc đó Vương Xung cảm thấy mình đã bám được chỗ bám vững chắc.

Kết quả, không biết Minh Nghi lấy đâu ra bức họa, tự mình mang đến nới với hoàng đế Thần Tông, người này là người nàng chọn làm phò mã.

Nhị công tử của phủ Định Bắc Hầu phủ, một người mà bọn họ không hề để tâm đến, như vậy bỏ qua tất cả những gì hắn chuẩn bị.

Mỗi lần nghĩ đến việc này, Vương Xung đều hận đến ngiến răng ngiến loi vị phò mã này, nhưng không nghĩ, hiện tại có thể gặp.