Chương 7
Minh Nghi dẫy dụa một hồi, thực sự không nghĩ ra mình sẽ bị lật thuyền giưuax sông như vậy, nhìn Mục Giác lộ ra bộ mặt yêu kiều: “ Ghế dựa rất cứng, có thể chuyển qua giường không?”
- “ Không.” Hắn ta thực sự không có theo hướng của nàng, cự tuyệt như đinh đóng cột, ôm chặt Minh Nghi vào lòng: “ Công chúa điện hạ, thần có việc muốn thỉnh giáo.”
- “ Công chúa gì mà công chúa”. Minh Nghi nhìn chàng cười nói: “ Chàng có thể gọi thϊếp phu nhân”.
- “ Gọi ngươi kẻ lưu manh.” Mục Giác không chịu thiệt nói.
- “...”
Cãi lộn đôi ba câu, Mục Giác vui hơn vài phần, Minh Nghi cũng cảm nhậ được hắn tâm trạng khá tốt.
- “Ta có chuyện muốn thỉnh giáo”. Mục Giác thoải mái hơn nói chuyện.
Minh Nghi động đạy thân thể, không dãy dụa, trong lòng thì đang mắng hắn: “ Hỏi đi, việc gì?”
- “Nàng vừa rồi có ý định làm gì ta?”
- “Ngủ cùng chàng”. Minh Nghi trả lời nhanh ngọn nhẹ: “ Hiện đã là phu thê, yêu cầu này không quá đáng đúng không?”
Hắn mặt đen lại: “ Rất quá đáng, nghĩ cũng không được nghĩ đến.”
- “Có thực lực, chàng bỏ ta ra nói chuyện.” Minh Nghi dùng lực dãy dụa, kết quả đều không được, nàng tức giận mắng: “ Tên tiểu tử thối, khỏe thật.”
Nhìn Minh Nghi dãy dụa, Mục Giác vui trong lòng: “ Vẫn còn, nàng lớn tuổi như vậy tại sao không chịu gả chồng?”
Minh Nghhi dãy dụa mệt rồi, chấp nhận số phận nằm im trong chăn: “ Gặp phải một nam nhân không thể tin tưởng.” Nếu như hoàng đế Thần Tông có thể dựa dẫm, nàng sẽ không từ hôn nhiều lần như vậy, liện tục đối đầu với Cao Duy.
-“ Vết thương tình cảm”. Mục Giác sắc mặt không tốt: “ Khônh lẽ nàng dùng ta để chữa lành vết thương đó chứ?”
Minh Nghi ngặc nhiên: “Đây dúng là vết thương tình cảm, nhưng...”
Mục Giác nghiêm chỉnh nói: “Đây là chuyện của hoàng gia không tiện nói.”
Hắn ta có nhiều hiểu nhầm đối với hoàng gia à?
Minh Nghi đầu đau khủng khϊếp: “Có thể bỏ ta ra nói chuyện không?”
-“ Tại sao?” Mục Giác không buông tay: “ Nàng không thành thật, buông tay là sẽ giở trò lưu manh.”
Minh Nghi cười: “Chàng ôm thϊếp như vậy, người ta xấu hổ.”
- “ Không có nhìn ra.” Mục Giác vẫn không buông mà còn ôm chặt hơn: “ Ta là người chính trực, không nghe những lời này, ta vẫn tiếp tục hỏi, có nhiều người như vậy, tại sao nàng chọn ta?”
Minh Nghi cười rộn nhìn hắn: “ Yêu từ cái nhìn đầu tiên ạ, tại chàng là mẫu người ta thích.”
Chương 8
Mục Giác ho một tiếng, có chút xấu hổ, mín môt có chút nghiêm nghị nói: “Coa phải nàng đã từng lừa rất nhiều nam nhân? Mồm mép láu lỉnh, không có giống công chúa, nàng liệu có phải là công chúa con Tiên hoàng không?”
- “Uh, chàng không tin có thể kiểm tra.” Nàng cố ý chọc Mục Giác, sau đó cười nhìn chàng, Mục Giác mặt ngày càng đỏ, Minh Nghi nhận thấy hắn sắp nổi giận bỏ đi rồi.
Kết quả Mục Giác dùng lực ôm, Minh Nghi sắp ngạt thở: “ hic, hic...nhẹ chút, nhẹ chút.”
- “hic”. Mục Giác dùng lực thổi thổi, những sợi tóc trước mặt Minh Nghi bay tung: “ Do nàng tính khí lớn, ta nói cho nằng biết, nàng hiện tại không có thể phản kháng, tốt nhất lên ngoan ngoãn một chút.”
Thỏ con, ngươi chết chắc rồi.
Minh Nghi cảm thấy mình sắp giận muốn nổ tung rồi, nằm trong chăn, mắt trừng trừng nhìn hắn.
Mục Giác không chút sợ hãi, hắt hàm miệng nói: “ Nội giận rồi? Nội giận cũng không có tác dụng, tối nay nàng chỉ có thể ngủ ở chỗ ta.”
Mục Giác buông Minh Nghi ra lập tức bỏ chạy, chạy lên giường nằm nhưng vẫn quay đầu nhìn về phía ghế dựa, nhưng thấy Minh Nghi thành thật ngồi trong chăn không có động tĩnh gì.
Mục Giác cảm thấy có gì đó kỳ quái, lưỡng lự một chút sau đó đi qua ghế dựa.
Minh Nghi cúi đầu, nước mắt nói rơi là rơi, từng giọt từng giọt rơi xuống, nàng nhè nhẹ thút thít, yểu điệu yếu đuối.
Nói đến diễn xuất, nàng nhận mình xếp thứ 2, thì sẽ không có ai xếp thứ nhất.
- “Nàng khóc hả?” Mục Giác bị mắc câu thành công: “ Nàng lên giường ngủ, ta ngủ ở ghế dựa, đừng khóc nữa.”
Mục Giác thực sự không biết dỗ dành người khác, lời nói khô khan không biết phải làm sao.
Minh Nghi sụt sịt mũi, tiếng nói nhỏ nhẹ mang theo tiếng khóc: “ Thϊếp lớn tuổi hơn chàng thì đã sao? Thϊếp cũng là một cô gái, hôm qua mới thành hôn, hôm nay chàng đã bắt nạt thϊếp.”
Mục Giác có chút không biết xử lý ra sao, kéo góc chăn lau nước mắt cho Minh Nghi, có chút oan ức lắp bắp nói: “ Vậy nàng đánh ta.”
Minh Nghi vẫn tiếp tục xụt xịt: “Chúng ta là phu thê, thϊếp đánh chàng là thú vui khuê phòng, chàng đánh ta là bắt nạt.”
-“ Uh,” Mục Giác chừng to mắt: “ Trói ta lại lột y phục là thú vui? Ta đâu có pahir chó hoang, đạng nịnh quỷ hả?”