Chương 5: Tham gia cung yến

Một tháng sau là ngày công chúa và phò mã sau tân hôn về cung tạ ơn. Buổi trưa hôm ấy hoàng đế tổ chức yến tiệc tại Ngự hoa viên, toàn bộ thân vương phi tần, hoàng tử và công chúa đều tới. Vân Ly nhìn đám người đến tham dự, lần đầu tiên nhận thức được mình có nhiều người thân đến vậy.

Đây là lần đầu nàng tham dự một bữa tiệc lớn như vậy, cảm giác có chút không quen, tuy rằng không đến mức dọa người nhưng những hoàng thân khác thể hiện ra đều là phong thái tôn quý, có vài nữ quyến đã cúi đầu cười trộm. Sau khi khai tiệc, các vị công chúa đều nói chuyện một cách cung kính, nhưng trong lời nói lại như mang theo kim châm, chế nhạo nàng thất đức. Nàng chỉ có thể giả vờ không hiểu ẩn ý của bọn họ, dùng biểu cảm thờ ơ để che giấu.

“Tạ công thử thật khoan dung rộng lượng, không ghét bỏ lục muội muội của ta tàn hoa bại liễu, lấy nàng làm chính thê.” Tam công chú Vân Duyệt nâng ly đến trước mặt bọn họ, “Ta kính ngươi một ly.” Nói xong liền nở một nụ cười quyến rũ, đem ly rượu uống cạn, sau đó liếʍ môi. Đôi mắt nóng bỏng nhiệt tình nhìn hắn.

Tạ Thanh Dung chỉ cười nhạt nói: “Đa tạ tam công chúa. Dù cho danh tiếng của nàng có không tốt, ta cũng nguyện ý ở bên nàng. Chỉ cần Vân Ly không ghét bỏ ta, tạ nguyện ý chăm sóc, yêu thương nàng suốt đời.” Nói xong, hắn đưa mắt bao hàm tình ý liếc nhìn Vân Ly một cái, ánh mắt dịu dàng như nước. Những lời nói của hắn khiến cho các công chúa có mặt đều ngấm ngầm ghen tị, tuy họ có thân phận cao quý nhất định sẽ được nhà chồng tôn trọng, nhưng đấy chỉ là vẻ khách sáo bên ngoài, nếu nói yêu thương thê tử thì không thể so sánh được với Tạ Thanh Dung.

Nhưng Vân Ly lại hận không thể tìm được một vết nứt để chui vào. Có trời mới biết những lời hắn nói có mục đích đáng sợ như thế nào. Lại còn ánh mắt ôn nhu đầy tình ý, khiến nàng dù biết hấn chỉ là đang diễn kịch nhưng trong lòng cũng không khỏi ngượng ngùng, mặt cũng đỏ lên. Nhưng nàng cũng không phải xoắn xuýt quá lâu, bởi các thành viên hoàng tộc khác cũng muốn đến xem trò vui của nàng, khó tránh khỏi những lời nói móc mỉa của bọn họ, khiến nàng âm thầm cắn chặt răng.

Mà nhị công chúa trước giờ lãnh đạm cũng chậm rãi bước về phía Vân Ly, nói: “Mặc dù bị Địch quốc từ hôn nhưng lại được Tạ công tử hậu ái, muội muội quả là người có phúc. Ngũ muội mấy ngày trước vừa âm thầm phái người gửi thư cho phụ hoàng, nói Đại hoàng tử Địch quốc là một kẻ độc ác thô bạo, lại dâʍ ɭσạи háo sắc, không phải là một người đáng để giao phó. Phụ hoàng mặc dù thương nàng, nhưng nữ nhi đã gả như bát nước đã đổ đi, chỉ có thể nhắc nhở nàng hành sự cẩn thận, tự cầu nhiều phúc, còn muội muội ngươi do thất thân mà được ở lại Đại Hạ gả cho người tốt, ai nói không phải là trong họa có phúc cơ chứ?”

Nhị công chúa và Ngũ công chúa đều là cùng một mẹ sinh ra, hai người từ nhỏ đã vô cùng thân thiết. Hoàng đế ban đầu vì sợ sự việc phiền phức không thể thu dọn nên mới để ngũ công chúa thay Vân Ly gả tới Địch quốc, hiển nhiên nhị công chúa nói những lời này không có ý tốt đẹp gì. Từ nhỏ đến lớn Vân Ly cũng đã sớm quen với sự lạnh nhạt của đám người này. Mà thực tế bắt nạt nàng nhiều nhất chính là Vân Duyệt, những người khác nàng cũng không tiếp xúc nhiều. Hiện tại nhị công chúa nói ra những lời này, Vân Ly nghĩ tới ngũ công chúa thay nàng gả tới Địch quốc chịu khổ, trong lòng cũng có một chút không thoải mái. Về phần ngũ công chúa xui xẻo này, sợ rằng càng hận nàng chết đi được.

Nhưng mọi chuyện cũng đã xảy ra, không ai có cách gì có thể thay đổi được. Vân Ly giả vờ không nghe ra oán hận trong lời của nàng, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Có lẽ cũng là do ý trời.” Ngược lại, Tạ Thanh Dung nói với giọng thông cảm: “Không nghĩ rằng đại hoàng tử Địch quốc lại hoang đường đến vậy, mong ông trời phù hộ bảo vệ ngũ công chúa bình an vô sự.” Tướng mạo hắn tuấn mỹ thường mang theo ý cười, tâm tư lại kín đáo, rất dễ lấy được hảo cảm của người khác. Nhị công chúa cũng không đến nỗi giận chó đánh mèo lên người hắn, nên khách khí mỉm cười bỏ đi.

Tạ Thanh Dung nhân lúc người khác không chú ý thì thầm vào tai nàng: “Vân Ly, nàng theo ta quả nhiên tốt hơn hoàng tử Địch quốc cả tram lần, nàng nói xem có phải nàng rất may mắn hay không?” Vân Ly tức giận âm thầm ở trên đùi hắn nhéo vài cái, nhưng hắn vẫn mìm cười không đổi, xem ra quái vật này chính là da dày thịt béo.

Yến tiệc kéo dài nửa ngày, ngoại trừ ban đầu đi theo trình tự kính rượu chúc mừng công chúa phò mã tân hôn, sau đó mọi người đều tụ tập thành một nhóm nhỏ để trò chuyện, hoặc đi nịnh bợ hoàng đế và tam công chúa được sủng ái nhất. Nhân vật chính là Vân Ly bị lạnh nhạt ở một bên. Mặt khác, Tạ Thanh Dung phát huy yêu lực của hắn thu hút cả nam lẫn nữ, bỏ mặc Vân Ly ở một bên đi đến các bàn xã giao. Thỉnh thoảng hắn từ xa nâng ly mỉm cười hỏi thăm nàng khiến nàng không chịu nổi, gân xanh trên trán giật giật. Vốn dĩ nàng nên vui mừng khi tên yêu nghiệt này cách xa nàng, lúc nàng lại cảm thấy có chút khó chịu, thầm nghĩ hắn đường đường là phò mà lại vứt bỏ công chúa một mình một góc. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Vân Ly liền thầm phỉ nhổ xem thường chính mình.

Khi trở về phủ công chúa thì trời đã tối, trên mặt Vân Ly cuối cùng cũng không che giấu nổi mệt mỏi. Nàng ngồi ở đầu giường, nhìn thấy Tạ Thanh Dung đi đến trước mặt, nàng cảnh giác trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi muốn làm gì?”

Tạ Thanh Dung cười lạnh nói: “Công chúa nghĩ đi đâu vậy?”, hắn như làm ảo thuật từ trong ống tay áo lấy ra một đĩa điểm tâm đặt lên bàn. Hóa ra là một đĩa bánh kim ty phù dung, bên ngoài vàng óng, giòn rụm hương thơm thanh ngọt hấp dẫn khiến người khác nhìn vào liền muốn ăn.

Vân Ly mở to mắt nhìn đĩa điểm tâm trên bàn, cảm thấy rất quen mắt, “Ngươi lấy chúng từ đâu ra vậy?”

Tạ Thanh Dung đáp: “Ta lấy từ trong cung. Nửa ngày nay ta thấy nàng chưa ăn được bao nhiêu, bây giờ chắc là đã đói rồi.” Nói xong, hắn lại lấy từ trong tay áo ra một vò rượu, “Đây là rượu Thanh mai mới ủ từ mùa xuân, có vị chua ngọt, nữ tử uống cũng sẽ không say. Nàng thử xem có thích không?”

Mặc dù một tháng sau khi kết hôn, hắn đều biểu hiện vẻ mặt dịu dàng ôn hòa, nhưng Vân ly luôn cho rằng hắn chẳng qua chỉ là biểu hiện để mê hoặc lòng người, lúc này vẫn là nhịn không được thầm nghĩ sao hắn lại chú ý đến việc nàng vẫn chưa ăn cơm, yêu nghiệt này sao lại có lòng tốt quan tâm nàng cơ chứ?

Tạ Thanh Dung đương nhiên nhìn ra tâm tư này của nàng, cười nói: “Nàng đã gả cho ta, ta thật sự sẽ đối đãi nàng giống như thê tử, đương nhiên sẽ không để nàng chịu khổ.”

Đối với lời ngon tiếng ngọt của hắn, Vân Ly chỉ tùy tiện “Ồ” một tiếng. Bước tới ngồi vào bàn, nàng gắp một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, lại thấy Tạ Thannh Dung lại từ trong tay áo lần lượt lấy ra những món ăn từ yến tiệc ban nãy. Cá rô hấp Giang Nam, canh đậu phụ, tôm cay Tứ Xuyên, thịt cừu nướng, bánh nhân thịt ngưa,… đủ loại đồ ăn nháy mắt đã lấp đầy bàn.

Lúc này, Vân Ly mở to mắt nhìn chằm chằm vào tay áo của hắn nhưng lại không nhìn ra điều gì dị thường. “Làm sao ngươi có thể nhét được nhiều đồ như vậy?” Nói xong, nàng liền tò mò đưa tay kéo ống tay áo hắn, sau đó liền nhìn vào trong, trừ cánh tay lộ ra bên ngoài chỉ thấy một màu đen xì.

Thật đáng yêu… Tạ Thanh Dung nhìn nàng thầm nghĩ. Hắn gõ nhẹ lên đầu nàng, thu hồi ống tay áo nói: “Dù sao cũng là yêu pháp, nàng đương nhiên không nhìn được. Mau ăn cơm đi, vẫn còn đang nóng đó.”

Lúc này Vân Ly mới nhớ ra phò mã không phải con người, nàng bực bội ngồi thẳng lưng dậy, gắp một miếng thịt cá bỏ vào miêng, vui vẻ híp mắt lại, khóe miệng hơi cong lên. “Vừa rồi không biết hóa ra đồ ăn trong cung lại ngon như vậy.” Nàng cảm than. Tạ Thanh Dung lại rót hai ly rượu, đưa cho nàng một ly. Vân Ly nhẹ nhấp một ngụm nhỏ, sau đó liếʍ môi uống hết ly rượu thanh mai.

Vân Ly ăn không nhiều, một bàn đầy thức ăn nhưng mỗi món nàng chỉ gắp vài đũa. Tạ Thanh Dung đương nhiên không quen ăn những món này của nhân loại nên cũng chỉ cùng nàng uống vài ly. Nhìn thấy Vân Ly sau khi buông đũa vẫn miễn cưỡng nhìn vào bàn ăn, Tạ Thanh Dung cười nói: “Con mèo nhỏ tham ăn này, ngày mai có thể tiếp tục ăn, để ở chỗ ta không hỏng được.” Vân Ly nghe xong ánh mắt sáng lên, liên tục gật đầu, lại ngẩng đầu lên tò mò nhìn hắn bỏ từng món đồ ăn vào tay áo. Lỗ đen trong tay áo hắn nhìn không rõ, những món bị hắn ném vào như rơi vào vực sâu không đáy, nước canh cũng không bị tràn ra. Vân Ly nhìn chằm chằm hồi lâu cũng không nhìn ra điều gì, ngược lại hai mí mắt đã bắt đầu nặng trĩu.

Tạ Thanh Dung bế nàng lên giường, giúp nàng cởϊ áσ ngoài, giày tất rồi giúp nàng đắp chăn, không lâu sau Vân Ly liền ngủ thϊếp đi. Đêm đó nàng ngủ rất ngon, Tạ Thanh Dung cũng tốt bụng không quấy rầy nàng. Nàng rúc vào vòng tay hắn, thậm chí còn có một giấc mộng đẹp. Nàng mơ thấy mình đang đứng dưới gốc cây thường xuân, cành lá xum xuê, những chiếc lá xanh to bằng khuôn mặt nàng, trên cây có đầy những bông hoa màu vàng và tím, rủ xuống thành từng chùm thơm ngát. Mà phía sau cây thường xuân là hình dáng của một nam tử mặc thanh y anh tuấn tiêu sái.