Chương 18: Kẻ đầu xỏ

Vân Ly lười biếng tỉnh lại chỉ cảm thấy tâm tình sung sướиɠ, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều dễ chịu khó tả. Cửa phòng bị đẩy ra, khi Tạ Thanh Dung bước vào phòng, ánh mặt trời chiếu lên thân thể thon dài cao gầy của hắn, cả người tựa hồ đều đang phát sáng đẹp động lòng người, Vân Ly nhất thời nhìn ngây người.

Tạ Thanh Dung bị bộ dáng của nàng chọc cười, "Sao vậy, công chúa có phải cảm thấy vi phu vô cùng anh tuấn tiêu sái, liền động lòng rồi." Vân Ly đỏ mặt, quay đầu đi lẩm bẩm. “Bớt tự mãn đi.”

Tạ Thanh Dung cũng không chút do dự đi tới trước giường, đưa tay nâng cằm của nàng lên, "Ồ, không biết là tiểu nương tử nhà ai xinh đẹp như hoa, da thịt mịn màng dễ khiến người ta yêu thương......" Vẻ mặt hiển nhiên là lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành.

“Được rồi, đừng làm loạn." Vân Ly giơ tay đẩy bàn tay tay đang xờ loạn củahắn ra, hỏi: "Sao hôm nay ngươi không vào triều.”

Tạ Thanh Dung ngồi trước giường nói: "Vi phu lo lắng cho thân thể công chúa, đương nhiên là muốn ở nhà chăm sóc. Nhân tiện, gần đây bên ngoài không yên bình, công chúa cũng không nên chạy loạn.”

Vân Ly nhíu mày hỏi: "Ta nghe Ôn Nghị nói kinh thành xuất hiện yêu nghiệt hại người, ngươi có phải đã sớm biết chuyện này phải không?”

Tạ Thanh Dung liếc nhìn nàng một cái, miễn cưỡng nói: "Ta có chịu phối hợp với hắn hay không là tự do của ta. Ngược lại là nàng sao còn nhớ đến yêu nhân kia. Lần trước giáo huấn còn chưa đủ sao?”

“Ngươi nói vớ vẩn gì vậy.” Vân Ly bất lực trước sự càn quấy của hắn, lại nói: "Ta chỉ hy vọng không có nhiều người bị hại hơn nữa...... Nếu như có thể sớm hiểu rõ chuyện này, cũng dễ tìm được cách đối phó.”

Tạ Thanh Dung nghiêm mặt nói: "Ta biết Ôn Nghị không nói gì tốt với nàng, nhưng ta có thể cam đoan, chuyện này không liên quan đến ta. Về phần rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ta cũng chỉ là có chút phỏng đoán sơ qua mà thôi."

Vân Ly vội vàng gật đầu nói: "Ta đương nhiên là tin tưởng ngươi. Ôn Nghị muốn ta đem bùa chú kia cho ngươi ăn, ta cũng không đồng ý. Sau đó liền bị trúng vào ma đạo của hắn.”

Tạ Thanh Dung ánh mắt tối sầm, ung dung nói: "Ta rất vui vì nàng tin tưởng ta". Hắn đột nhiên ôm lấy nàng gặm nhấm mãnh liệt, hôn nàng đến nàng sắp không thở nổi mới buông ra.

Vân Ly rúc vào ngực hắn, vừa bình tĩnh lại nhịp tim vừa hỏi: "Ngày đó ta thấy ngươi đã uống bát canh kia, ngươi không có chuyện gì chứ?"

Thanh Dung cười nói: "Chỉ bị thương một chút mà thôi. Chút thủ đoạn nhỏ của Ôn Nghị không thể làm gì được ta. Công chúa cứ yên tâm, vi phu rất lợi hại.”

“Thật sao? "Vân Ly vẫn có chút không yên lòng, nhìn hắn từ trên xuống dưới.

"Ta biết rồi, công chúa muốn kiểm tra thân thể của ta đúng không?" Thanh Dung bừng tỉnh liền nở nụ cười, nhanh chóng bắt đầu cởi thắt lưng, trong nháy mắt đã cởi bỏ áo ngoài.

Lúc này trung y lụa trắng như tuyết mềm mại dán vào thân thể hắn, đường nét cơ bắp cường tráng rắn chắc xuyên thấu qua lớp quần áo như ẩn như hiện, Vân Ly lại sâu sắc biết lực lượng cùng nhiệt lượng ẩn chứa trong thân thể này...... Chẳng biết tại sao, lời nói và việc làm đơn giản này của Thanh Dung ngược lại khắp nơi lộ ra ý vị tình sắc. Vân Ly nhìn dáng vẻ của hắn chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, tựa hồ có một ngọn lửa không thể khống chế mà bốc lên.

“Mau dừng lại, ta cũng không cho ngươi cởϊ qυầи áo.” Vân Ly ở trong lòng mặc niệm sắc tức là không, vội vã ngăn cản hắn. Lại nhìn bộ dáng câu hồn đoạt phách này của hắn, trong lòng lại thình lình hiện ra chuyện không lâu trước đây hắn dùng dây leo treo nàng ở giữa không trung hung hăng làm nàng đến mất khống chế. Nhất thời liền xấu hổ xấu hổ vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ đỏ bừng, ánh mắt cũng từ trên mặt của hắn dời đi không biết nên nhìn vào nơi nào.

"Ngày đó, trước khi ta ngất đi, hình như đã nhìn thấy Ôn Nghị..." Vân Ly dùng thanh âm cực nhỏ nói, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa bất an.

Tạ Thanh Dung nguyên bản tựa hồ dự định tiếp tục cởi trung y, nghe vậy động tác dừng lại một chút, sau khi phản ứng lại vội vàng cam đoan với nàng: "Không sao, ta nói qua phủ công chúa bên ngoài thiết lập kết giới, hắn nhìn không thấy......" Trong lòng lại hung ác nghĩ yêu nhân này quả nhiên là thiếu thu thập. Người bình thường sẽ không nhìn thấy, dưới tình huống bình thường Ôn Nghị cũng không thể nhìn thấy, nhưng ngày đó hắn đúng là trúng phù chú của Ôn Nghị, ai biết lực lượng bị suy yếu kết giới có thể hay không xảy ra vấn đề? Tạ Thanh Dung càng nghĩ càng buồn bực.

Vân Ly cũng cảm thấy xấu hổ, liền nói sang chuyện khác: "Bản thể của ngươi, là dây mây xanh?"

Thanh Dung gật đầu đáp: "Coi như là vậy đi.”

"Ngày đó sắp hù chết ta rồi... Rõ ràng không phải lỗi của ta, ngươi còn đối xử với ta như vậy, thật sự rất quá đáng..." Vân Ly nhỏ giọng nói thầm. Nàng nói như vậy, chính mình cũng không ý thức được trong giọng nói lại có chút ý tứ làm nũng.

“Ta thấy nàng rõ ràng rất sảng khoái mà..." Lời vừa ra khỏi miệng đã muộn, Vân Ly lập tức nghiêm mặt, đưa tay chỉ về phía cửa. “Đi ra ngoài.”

Thấy nàng quả nhiên tức giận, Tạ Thanh Dung đành phải ngoan ngoãn đứng dậy đi ra hướng cửa phòng, rồi lại trong nháy mắt sắp bước ra cửa phòng dừng bước, dựa cửa quay đầu nói: "Thật ra ta cũng rất sảng khoái...... Rất lâu trước kia đã muốn làm nàng như vậy, quả thật tư vị tuyệt không thể tả, ta cảm thấy về sau hẳn là nên thử nhiều một chút.”

“Cút!” Vân Ly nổi giận đùng đùng cầm lên một cái gối thêu hoa ném qua, người nọ đã sớm lắc mình ra ngoài cửa, tiếng cười đắc ý càn rỡ vang vọng trong đình viện yên tĩnh sáng sớm.

“Tên lưu manh này! "Vân Ly tức giận mắng một câu, nắm chăn che kín mình.

Ngày hôm sau, Tạ Thanh Dung thấy nàng đã không việc gì liền vào cung. Nhưng không ngờ hắn vừa mới rời khỏi phủ công chúa, Vân Ly liền nhận được thư của Vân Phi, nói là muốn cùng nàng đi tế bái Ngũ công chúa. Vân Ly mặc dù cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng dù sao đối với Ngũ công chúa lòng mang áy náy, vẫn là đáp ứng.

Xế chiều hôm đó Vân Phi liền phái tới một cỗ kiệu, đón nàng vào cùng. Cỗ kiệu dừng ở ngự hoa viên, biểu tình Vân Phi ngược lại không buồn không vui, chỉ là ánh mắt lạnh lùng. Vân Ly liền hỏi mộ quần áo của Ngũ công chúa đặt ở đâu, Vân Phi cũng chỉ thản nhiên nói đi là biết.

Hai người một đường im lặng đi về phía trước, lại không ngờ cuối cùng Vân Phi đưa nàng tới bên hồ nước lần trước gặp phải cá yêu.

"Nhị tỷ đây là ý gì?" Vân Ly bỗng nhiên có một loại dự cảm không lành.

Tiểu Ngũ mới là muội muội của ta, tiện nhân ngươi còn có mặt mũi gọi ta Nhị tỷ..." Vân Phi đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng, Vân Ly bị bộ dáng của nàng làm cho hoảng sợ. Chỉ thấy dung nhan Vân Phi luôn luôn thơ ơ đột nhiên quỷ dị vặn vẹo, sau đó nửa bên mặt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng biến thành màu đen thối rữa, giây lát liền biến thành một quái vật xuyên thấu.

Vân Ly sợ hãi lui về phía sau một bước lớn.

Vân Phi dùng ánh mắt đầy hận ý trừng nàng, nói: "Ngươi cho rằng ta thật sự sẽ để cho ngươi tế bái Tiểu Ngũ? Tiện nhân ngươi, cũng xứng dâng hương cho nàng? Xuống địa ngục đi!" lúc này nàng ta chỉ còn lại nửa khuôn mắt nguyên vẹn, về phần nửa bên mặt thối rữa hốc mắt đã trống rỗng mục nát, nhưng nếu nhìn kỹ liền sẽ phát hiện chỗ sâu tựa hồ có hồng quang chợt lóe.

Vân Phi vừa dứt lời, hồ nước vốn yên tĩnh bỗng nhiên nổi sóng, vọt ra một bóng đen thật lớn, Vân Ly chỉ kịp phát ra một tiếng kinh hô đã bị bóng đen kia cuốn lấy kéo xuống đáy nước. Lần trước nàng tiến vào trong nước còn có hạt châu A Cửu đưa cho bảo vệ, hiện giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn hạt châu kia dưới tác dụng mạnh mẽ của bóng đen, từ trong vạt áo bay ra rơi vào trong nước, bị một con quái ngư nuốt vào bụng. Vân Ly bất ngờ không kịp đề phòng bị sặc vài ngụm nước đυ.c, trong lòng ghê tởm muốn chết.

Bóng đen to lớn mang theo Vân Ly cùng nhau chìm xuống đáy nước bên cạnh núi thi thể, rất nhiều quái ngư bơi tới bơi lui bốn phía bọn họ, núi thi thể bỗng nhiên kích động, Vân Ly tập trung nhìn đáy nước nhất thời bốc lên hàn khí. Chỉ thấy từng bộ xương khô giãy dụa từ trong núi thi đứng lên bơi về phía nàng, theo chúng nó tới gần Vân Ly phảng phất nghe được vô số tiếng oan hồn kêu khóc.

Rốt cục có một bộ xương dẫn đầu bơi tới, không thể chờ đợi được hung hăng cắn một cái trên bắp chân Vân Ly, Vân Ly đau đến mức trước mắt tối sầm, miệng muốn kêu lên lại bị rót vào mấy ngụm nước, chỉ cảm thấy khoang ngực cũng trở nên đau nhức. Sau đó rất nhanh lại có lần thứ hai, lần thứ ba... Vết thương khắp nơi trên cơ thể truyền đến từng đợt đau nhức, trước mắt dần trở nên mơ hồ, đầu óc cũng bởi vì thiếu dưỡng khí mà hôn mê. Vân Ly lúc còn sống chưa từng có sợ hãi cùng tuyệt vọng như thế, nghĩ thầm chỉ sợ lần này đi âm gian thật sự sẽ không về được.

Đang lúc ý thức của nàng đã mơ hồ, đột nhiên một bạch y nhân lặn vào trong nước. Vân Ly ép bản thân nhìn thật kỹ, hình như là Ôn Nghị. Chỉ thấy Ôn Nghị giống như một con cá màu trắng tự do xuyên qua trong nước, linh hoạt bơi về phía nàng. Ngư quái cùng những bộ xương khô như đại địch, khí thế hung hăng vây quanh. Ôn Nghị cũng chỉ thỉnh thoảng động ngón tay, liền thấy đầu ngón tay có điểm sáng màu trắng nhảy ra, rơi xuống trên người ngư quái cùng xương khô lập tức nổ tung, trong nước nhất thời huyết nhục lẫn lộn, đỏ tươi một mảnh.

Vân Ly thầm nghĩ: trước khi chết nhìn thấy hình ảnh ghê tởm như thế, thật sự là quá xui xẻo. Trong nháy mắt ý thức sắp hoàn toàn chìm vào bóng tối, một cây mây xanh nhanh chóng uốn lượn từ mặt nước dò xét tiến vào, cuốn lấy thắt lưng của nàng. Mấy sợi dây khác đang hung tợn kéo bộ xương đang quấn lấy nàng ra, đánh nhau với bóng đen khổng lồ phía sau mình, trong lúc nhất thời chẳng phân biệt được cao thấp.

Ôn Nghi đem viên ngọc rơi xuống đưa tới trong miệng nàng, Vân Ly dần dần bình phục hô hấp, lúc này mới thấy rõ bóng đen kia: dĩ nhiên là một con ác long thân hình khổng lồ. Eo của nó còn đen hơn thùng nước, lại xấu xí. Nó há to miệng phẫn nộ gào thét, lộ ra hai hàng răng nanh sắc bén, một đôi mắt hình tam giác phát ra hung quang đỏ tươi. Ôn Nghị cũng tiến lên nghênh đón, cùng dây mây đấu với ác long.

Sau khi Vân Ly bị dây mây kéo lên bờ, phát hiện Tạ Thanh Dung đang trầm mặt đứng ở trên, một bên khống chế mấy dây mây trong ống tay áo. Mà Vân Phi thì đã sớm bị khống chế ngã xuống đất, vẫn duy trì bộ dáng quỷ dị nửa bên mặt vỡ nát, hung tợn trừng mắt nhìn bọn họ. Chỉ là tựa hồ bị trọng thương, đã nói không nên lời.

“Thanh Dung! "Vân Ly thê thảm ôm lấy hắn, run rẩy chui vào trong ngực hắn, tựa như sợ hắn không cần mình.

“Không cần sợ, đã không có việc gì. "Tạ Thanh Dung ôm nàng thật chặt, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vân Ly lắc đầu, vùi đầu trước ngực hắn, lại bất tri bất giác chảy nước mắt, cũng thấm ướt vạt áo của hắn.

Tạ Thanh Dung bình tĩnh thu hồi dây mây trong nước, thẳng đến khi Ôn Nghị dẫn ác long kia ra khỏi mặt nước, hai người mới cùng nhau hợp lực giải quyết nó. Ác long kia thập phần cường đại, hai người cũng tương đối phí chút khí lực, trong lúc đó liền không nói nhiều nữa.

Sau khi kết thúc, Ôn Nghị vẻ mặt oán giận nói với Tạ Thanh Dung: "Không phải nói cho ngươi không nên đi xuống sao? Trong hồ nước này có cấm chú rất lợi hại, càng là người ma lực cao cường đi vào thì thương tổn càng lớn.”

“Cái gì!” Vân Ly kéo qua hai tay của hắn qua nhìn, quả nhiên đều biến thành một mảnh cháy đen, giống như là bị liệt hỏa thiêu đốt.

“Thanh Dung! Ta sai rồi, xin lỗi..." Vân Ly vừa hối hận vừa đau lòng, vì ngu xuẩn của mình hận không thể đi chết, nước mắt chảy càng thêm mãnh liệt.

"Khóc thương tâm như vậy làm gì, tướng công nàng còn chưa chết đâu." Tạ Thanh Dung trấn an cái đầu nhỏ của nàng trêu chọc nói.

“Không, ta không muốn chàng chết." Vân Ly bỗng nhiên ôm chặt lấy hắn, ngẩng đầu chủ động hôn lên cái miệng nói lung tung của hắn.

(Hèm hèm, sinh ly tử biệt xong đổi xưng hô được rồi nhỉ hihi. Đợi mãi.)

Ôn Nghị không ngờ công chúa còn có một mặt nhiệt tình phóng khoáng như thế, nhất thời không biết làm sao ngây ngẩn cả người.

Tạ Thanh Dung cũng sửng sốt. Cẩn thận nghĩ lại, đây tựa hồ là lần đầu tiên Vân Ly chủ động hôn hắn. Lần đầu tiên trong bảy trăm năm. Trong lúc nhất thời trong lòng vừa vui mừng, lại có tư vị phức tạp nói không rõ. Hắn ôn nhu đáp lại nàng, cũng không có cuồng tứ cướp đoạt như trước, ngược lại có chút bị động, tựa hồ muốn thưởng thức nhiệt tình của nàng. Hắn thầm nghĩ mình vĩnh viễn cũng sẽ không quên giờ khắc này. Giờ khắc này mới chính thức cảm thấy bảy trăm năm tìm kiếm cùng chờ đợi, là đáng giá.

Sau khi một nụ hôn dài đằng đẵng kết thúc, Vân Ly mới phát giác hành động của mình quá đường đột, chỉ thấy Ôn Nghị như cười như không nhìn thấy, nhất thời hận không thể tìm một khe hở chui vào.

Thấy Tạ Thanh Dung bất mãn trừng mắt nhìn hắn, Ôn Nghị thức thời dời ánh mắt khỏi mặt Vân Ly, cười cười nói: "Ta hiểu được hết thảy là chuyện gì xảy ra rồi, lúc trước trách lầm ngươi." Thanh Dung chỉ hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không cự tuyệt Ôn Nghị giúp hắn trị thương.