Chương 13: Hồ nước kỳ dị

Mấy ngày sau khi từ Đông Hải trở về, tâm tình Vân Ly quả nhiên khá hơn rất nhiều, nhưng người cá không thể thường xuyên lên mặt biển hát, cho nên mấy ngày nay Tạ Thanh Dung nghĩ muốn đưa nàng lên núi xem. Tuy nhiên không biết tại sao nàng lại trở nên chán nán. Tạ Thanh Dung nghĩ hắn không làm gì khiến nàng không vui, gặng hỏi một hồi, Vân Ly mới nói cho hắn, “Mấy ngày nữa là ngyaf giỗ của mẫu thân ta.” Hóa ra là như vậy, đời này của này cô đơn khổ sở, nếu không phải hắn cưỡng chế xoay chuyển, kết cục chính là hồng nhan bạc mệnh, mấy trăm năm đều là như vậy. Trong lòng hắn thương xót nàng, đồng thời có chút hối hận không sớm giải thoát nàng khỏi luân hồi.

“Vậy đến lúc đó ta cùng nàng đến tế bái bà.” Tạ Thanh Dung ôm Vân Ly vào lòng, Vân Ly cũng mặc nhiên coi hắn là người thân nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng. Thấy nàng không có tâm trạng, Tạ Thanh Dung đành phải kìm nén du͙© vọиɠ, hôn lên trán nàng, ôm nàng vào lòng rồi nhẹ nàng vuốt ve, giống như nàng lúc nhỏ được mẹ ôm vào lòng dịu dàng ve vuốt. Vân Ly nhắm mắt, nói: “Ta ở trong cung rõ ràng có một lần bệnh sắp chết, lại bị ai đó đút cho một viên đan dược liền hoàn toàn hồi phục, người đó chắc hẳn là chàng.” Thực tế sau khi lấy hắn không lâu, mỗi lần bị hắn ôm vào lòng, nàng đều có cảm giác quen thuộc, chỉ là nàng chưa bao giờ hỏi hắn.

Tạ Thanh Dung dịu dàng vuốt tóc nàng cười nói: “Nàng thật là chậm hiểu.” Coi như thừa nhận suy đoán của nàng. Hai người cũng không nói gì thêm, cứ vậy mà ngủ mất.

Ngày hôm sau Tạ Thanh Dung không biết ban ngày chạy đi đâu, Vân Ly sớm đã rời giường quần áo chỉnh tề, một thân cung trang trang trọng, một mình rời phủ công chú vào cung.

Vân Ly một mạch đến thẳng chỗ ở của hoàng đế, lúc bước vào liền thấy hoàng đế lười biếng nằm trên giường mềm, hai nữ tử nóng bỏng trong bộ sa y mỏng manh dựa vào người hắn, không giống với nữ tử Đại Hạ, ngũ quan của bọn họ rõ nét, làn da màu mật ong, mắt mèo dị sắc, mang một vẻ đẹp hoang dã. Đúng là mỹ nhân Địch quốc. Hoàng đế lúc trẻ cũng được coi là anh tuấn, nhưng hiện tại do nhiều năm tửu sức đã vừa già vừa xấu. Hoàng đế vòng tay ôm một người trong số họ, người còn lại quỳ ở một bên bóc vỏ nho đút hắn ăn.

“Chuyện gì?” Hoàng đế nhìn thấy Vân Ly có chút kinh ngạc, không ngờ nàng lại vào cung tìm hắn. Mặc dù hắn có chút ngạc nhiên, ngữ khí vẫn lãnh đạm, thái độ khác hoàn toàn so với những công chúa khác được hắn sủng ái.

Vân Ly không quan tâm đến sự lãnh đạm của hắn, chỉ liếc mắ nhìn hai mỹ nhân Địch quốc, trong lòng thầm cười lạnh.

Sau khi nàng nói rõ lý do đến đây, lão hoàng đế nổi cơn thịnh nộ, đứng dậy ném chặn giất lên trán nàng, sau đó đuổi nàng ra ngoài. Vân Ly dường như đã đoán trước được kết quả, cũng không tranh luận gì thêm với hắn, thản nhiên bước ra khỏi tẩm điện của hoàng đế, vết thương chưa được băng bó đang chảy máu từ trên trán dần dần theo góc mặt rơi xuống đất, suốt dọc đường dọa sợ cung nữ, thái dám tình cờ gặp phải.

Thỉnh cầu của nàng rất đơn giản, xin cho mẫu thân nàng được truy phong phi vị hậu táng. Mười năm trước, mẫu thân bị bệnh qua đời bị tùy ý chôn ở một góc gần lãnh cung. Nàng cũng biết hoàng đễ sẽ không đồng ý thỉnh cầu của nàng, lúc này bị đuổi đi chỉ lạnh nhạt nghĩ xem làm thế nào để chuyển hài cốt của mẫu thân về quê an táng. Hoàng cung lạnh lẽo và bẩn thỉu như này, nàng không muốn bà suốt đời bị mắc kẹt ở đây, sau khi chết cũng không được yên ổn. Mẫu thân đến từ phía nam cũng hoàng cung cả nghìn dặm, còn nhớ lúc nhỏ nàng thường ngây thơ gỏi mẫu thân về thế giới ngoài bức tường này, bà đã vẽ cho nàng hết bức tranh này đến bức tranh khác. Cho đến một đêm nàng thấy mẫu thân đứng trong sân viện, ngắm nhìn góc trời phía trên bức tường cao và lặng lẽ khóc. Sau khi quay lại thấy cô gái nhỏ liền nén nỗi bi thương và nở nụ cười dịu dàng với nàng.

Vừa nhớ về chuyện cũ, Vân Ly vừa đu về phía lãnh cung nơi nàng tửng ở, đi ngang qua Ngự hoa viên, liền thả chậm cước bộ đi dạo một vòng trong vườn. Lúc này trong vườn không có ai khác, Vân Ly liền đắm chìm trong tâm sự của bản thân, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng bước chân hoảng loạn từ xa, nàng ngẩng đầu nhìn liền thấy hai tiểu thái giám đang hợp lực khiêng cáng, dọc đường hoảng sợ nhìn ngó xung quanh. Vân Ly cảm thấy kỳ lạ nên quay người trốn ở phía sau một hòn non bộ âm thầm quan sát.

Khi hai người nọ đến gần, Vân Ly mới nhìn thấy trên cáng được phủ một lớp vải trắng, bên trong rõ ràng là hình người. Hai tiểu thái giám cảnh giác nhìn xung quanh một lần nữa rồi đặt cáng xuống, hợp sức nâng thứ được bọc trong tấm vải trắng lên, nhưng do qua mức căng thẳng nên thứ đó lăn xuống đất, một góc vải trắng được nhấc lên, lộ ra một gương mặt chết không nhắm mắt dính đầy máu. Là một cung nữ đã chết.

Hai tiểu thái giám sợ hãi ngồi phịch xuống đất, mà Vân Ly đang trốn sau hòn non bộ sợ hãi muốn hét lên, may là ý chí của nàng đủ mạnh mẽ để kiềm chế cơn hoảng loạn trong giây lát.

Một lúc sau, hai tiểu thái giám kịp thời định thần, run rẩy hợp sức ném thi thể của cung nữ xuống hồ. Làm xong tất cả, một người giơ tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, thở hổn hển, thấp giọng lẩm bẩm: “Không ngờ tam công chúa lại bạo ngược như vậy, chẳng qua chỉ là…” không đợi hắn nói xong, người còn lại hoang mang che miệng hắn lại, giận giữ mắng: “Ngươi không muốn sống nữa hay sao? Làm xong thì đi nhanh đi, chúng ta phải về nghe công chúa sai bảo nữa.” Người đó rundg mình ngậm miệng, trên mặt mơ hồ hiện liên một tia thương hại.

Sau khi hai người đó rời đi, Vân Ly mới thở phào đi ra từ phía sau hòn non bộ. Vừa rồi nàng còn nghĩ đến việc tóm lấy hai người họ để hỏi cho rõ ràng, nhưng lục công chúa trước giờ chưa có nửa điểm uy tín trong cung, lúc này lại một thân một mình, làm không tốt còn bị hai người họ bắt tới trước mặt Vân Duyệt, liền bỏ qua chuyện này.

Vân Ly đến bên hồ, nhìn mặt nước thất thần. Hồ nước này phẳng lặng như một tấm gương, lấp lánh đẹp đến nao lòng, ai có thể ngờ rẳng đây là nơi chôn giấu biết bao nhiêu tội ác. Một lúc sau, Vân Ly hít một hơi thật sâu, thấy xung quanh không có ai liền nhanh chóng lấy từ trong ngực ra một viên minh châu to bằng quả trứng cút rồi ngậm vào trong miệng, một mình bước xuống hồ. Viên minh châu chính là món quà mà lần trước người cá tên A Cửu tặng cho nàng. Vân Ly vốn không biết bơi, nhưng viên minh châu này có tác dụng tránh nước, chỉ cần ngậm vào miệng thì có thể tự do di chuyển trong nước.

Sau khi xuống nước, Vân Ly phát hiện thân thể mình vẫn còn khô ráo, nàng thử bơi đi vào bước phát hiện tuy có thể cảm nhận được dòng nước lưu động, thân thể nàng lại không hề ẩm ướt, thậm chí là cảm thấy lạnh. Đến đầu tóc cũng sạch sẽ. Dường như cả cơ thể nàng và nước hồ có một tầng ngăn cách. Sau khih xuống nước nàng mới phát hiện nước hồ sâu hơn nàng tưởng tượng rất nhiều, nàng nhanh chóng tìm thấy thi thể cung nữ vừa rồi, cũng không dám tới gần, chỉ nhìn vết thương trên người nàng ấy từ xa, dường như là bị đánh chết. Mà theo dòng nước dần dần hình thành một xoáy nước, hóa ra dưới đấy hồ có một xoáy nước rất lơn, sau khi thi thể trầm xuống dưới sẽ bị hút xuống đáy hồ thay vì nổi lên mặt nước như bình thường.

Mà số thi thể dưới đáy hồ nhiều hơn Vân Ly tưởng tượng, từ độ tuổi đến độ phân hủy đều không giống nhau. Có lẽ hồ nước trong Ngự hoa viên từ tiền triều hoặc sớm hơn đã trở thành nơi giấu xác. Hàng chục thi thể đã hóa thành xương trắng hoặc trương lên, mục rữa chất thành đống giống như khung cảnh địa ngục trần gian. Hầu hết bọn họ đều mặc trang phục cung nữ, thái giám, nhưng cũng có một số ít trang phục hoa lệ hơn, hình như là phi tần có chút cấp bậc nào đó. Ngoài ra còn vài thi thể tương đối nguyên vẹn có lẽ là do tam công chúa gây ra. Khi nàng lặn xuống, đáy hồ càng ngày càng tối, lúc này Vân Ly nhìn thấy núi thi thể khủng khϊếp dưới hồ, thầm hối hận về sự liều lĩnh của mình, nhớ tới một số chuyện ma quỷ mà nàng nghe trước đây, ở dưới đáy hồ chết chóc này, Vân Ly cảm thấy lạnh toàn thân, tay chân cứng đờ.

Phía xa chợt xuất hiện một khối ánh sáng màu bạc, đang đắm chìm trong tưởng tượng Vân Ly bị dọa giật mình, nhìn kỹ hóa ra là có một đàn cá đang bơi đến. Đàn cá càng ngày càng gần, Vân Ly phát hiện kích thước của chúng lớn đến kinh người, hầu hết chúng đều dài bằng con người, thân hình cường tráng, hàm răng sắc nhọn và đôi mắt lồi to bằng nắm tay. Gọi chúng là ngư yêu cũng không có gì là quá. Vân Ly chưa từng thấy con cá nào to và đáng sợ như vậy cả, thậm chí cảm thấy chúng còn đáng sợ hơn người chết. Nàng vội vàng lùi lại, xoay người bơi về phía mặt hồ. Một vài con cá chú ý đến nàng, há miệng hướng về phía nàng để lộ hàm răng sắc nhọn đan xen lại với nhau, nhưng chúng không tiếp tục tiếp cận nàng mà bơi về phía núi thi thể, gặm nhấm thịt trên các thi thể. Vân Ly buồn nôn phun ra giao châu đang ngậm trong miệng, vội vàng nhanh chóng bơi về phía trước thoát thân, khi vừa ngoi lên mặt nước còn chưa kịp nhìn thấy ánh mặt trời, nàng đã nhìn thấy Tạ Thanh Dung đứng trên bờ nhìn nàng chằm chằm, mặt lạnh như băng. Vân Ly bị hắn dọa sợ, hỏi hắn một câu: “Ngươi làm sao vậy?”

Tạ Thanh Dung trầm mặc không lên tiếng, đột nhiên duỗi tay ôm nàng vào lòng, sau đó bay lên không trung, xuyên qua hoàng cung thẳng tới phủ công chúa. Vân Ly không ngờ hắn thanh thiên bạch nhạt thi triển yêu pháp, muốn nhắc nhở hắn chú ý một chút, nhưng ngẩng đầu lên lại thấy gương mặt thâm trầm của hắn liền im lặng.

Tạ Thanh Dung đưa nàng trực tiếp về phòng, Vân Ly đang định xuống khỏi người hắn lại không ngờ Tạ Thanh Dung ngồi xuống giường lật người nàng lại nằm trên đùi hắn.

“Ngươi…” Vân Ly nhận ra có điều không ổn nhưng đã không còn kịp, chỉ cảm thấy eo hông chợt lạnh, Tạ Thanh Dung xé toạc váy của nàng để lộ ra phần thân dưới, toàn bộ mông tròn trắng mềm của nàng đều lộ trên không trung. Vân Ly đang muốn giãy giụa thì Tạ Thanh Dung đã giơ tay đánh vào mông nàng hai cái. Âm thanh “chát chát” đặc biệt rõ ràng trong căn phòng im lặng. Tiếng đánh cùng cơn đau rát từ mông khiến đầu Vân Ly ong một tiếng, mặt đỏ bừng cùng nước mắt lưng tròng. Nhưng Tạ Thanh Dung lúc này không có chút thương hoa tiếc ngọc, lại đánh mạnh hai cái, đau đớn khiến Vân Ly run rẩy, nước mắt rơi xuống. Nàng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng từ động tác và lực đánh có thể cảm nhận được hắn đang rất tức giận. Một hồi lâu cả phòng đều là tiếng đánh mông, Vân Ly vừa đau vừa ủy khuất, một bên chịu đựng sự trừng phạt của hắn, một bên cắn môi kiềm chế tiếng nước nở, nhưng nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi trên người hắn.

Cho đến khi cái mông nhỏ tội nghiệp bị đánh đến đỏ bừng, Tạ Thanh Dung mới dừng tay lại, vẻ mặt dịu dàng xuống một chút, dường như đã hết giận. Tạ Thanh Dung ôm Vân Ly đang khóc nức nở vào lòng, thở dài nói: “Nàng thật sự không để ta hết lo, cái hồ đó rất nguy hiểm đối với phàm nhân, vậy mà nàng dám tự mình xuống nước.”

Vân Ly sửng sốt, khong nghĩ hắn vì vậy mà đánh nàng. Nghĩ đến sự quỷ dị của hồ nước đó nàng lại thấy hơi sợ hãi, chợt nhớ ra đàn cá yêu đó không tấn công nàng là do hắn đứng trên bờ sao? Nghĩ như vậy, nàng liền cảm thấy tự xuống hồ quả thật liều lĩnh.

Tạ Thanh Dung lại nói: “Vừa rồi ta vừa lo lắng vừa sợ hãi… Ta tìm nàng lâu như vậy, kiếp này ta nhất định phải bảo vệ nàng.”

Ngón tay bạch ngọc cầm một góc tay áo, cẩn thận lau đi nước mắt còn sót lại trên mặt nàng, hắn nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của nàng nói: “Sau nàng đừng làm ta lo lắng nữa có được không?”

Lời nói cùng vẻ mặc của hắn trái tim Vân Ly không tự chủ nhảy lên như bị điện giật, thậm chí hốc mắt không hiểu vì sao nóng lên, rõ ràng nàng không muốn khóc… Lúc này, nàng có rất nhiều lời muốn nói với hắn, nhưng nhìn vào mắt hắn lại không thể nói lên lời, một lúc sau mới nghiêm túc gật đầu.