Chương 11: Hắn dịu dàng

“Công chúa, cố gắng lên, đứa bé sắp ra rồi!” Vân Ly nằm trên giường, bụng nhô cao, trong phòng có ba năm nha hoàn bà tử đang bận rộn.

“Đau, đau quá…” Vân Ly yếu ớt lẩm bẩm một mình, vừa đau vừa mệt, trong lòng còn dâng lên một nỗi bất an khó tả. Nhưng để đứa trẻ ra ngoài, cô vẫn nghiến răng nghiến lợi, dùng tay nắm chặt tấm ga trải giường, chống lại cảm giác muốn ngất đi. Không biết đã qua bao lâu, cho đến khi cô cảm thấy mình không còn sức lực để phát huy nữa, cơ thể đột nhiên nhẹ nhõm, không còn cảm thấy nặng nề nữa.

"Xin chúc mừng công chúa, em bé đã chào đời...A!” Mọi người bỗng dưng hoảng sợ thét chói tai, cuống quýt xô đẩy, tán loạn bỏ chạy ra khỏi phòng, tựa hồ như nhìn thấy thứ gì đáng sợ.

Sao vậy? Vân Ly cố gắng mở mắt liền nhìn thấy đứa bé nằm trước ngực mình. Nàng cố gắng nâng tay ôm đứa bé vào lòng, lại thấy đứa bé ngước đầu lên nhìn nàng, lại nhìn thấy hóa ra là một quái vật mặt xanh hung tợn, hai mắt đỏ như máu.

“A!” Vân Ly hét lên một tiếng, muốn đẩy nó ra nhưng thân thể vừa sinh xong suy yếu vô cùng. Quỷ nhỏ hơi nghiêng đầu, nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt đỏ như máu, cổ họng phát ra tiếng cạch cạch kỳ quái, dần dần hình thành hai từ rõ ràng, “Mẫu thân?”

“Không!” Vân Ly kinh hãi lắc đầu, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Khuôn mặt quỷ dị của nói hiện lên vẻ nghi hoặc trong giây lát, sau đó dùng hai tay khô khốc cứng nhắc vuốt ve khuôn mặt nàng, hai hàng huyết lệ chảy xuống từ khóe mắt. “Mẫu thân vì sao không cần ta?”

Đột nhiên, vẻ mặt của nó chợt trở nên hung ác dữ tợn, thình lình há miệng, hai cái răng nanh đột nhiên biến to gấp mấy lần, hung ác cắn vào cổ họng nàng.

“A!” Vân Ly mở to mắt, trái tim đập loạn không ngừng, một lúc sau mới phát giát được toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cả người đầy khó chịu. Nàng ngồi dậy, nhớ lại cơn ác mộng vừa rồi liền cảm thấy như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Trong phòng chỉ có một mình nàng, sau khi bình tĩnh lại một chút nàng mới nhận ra cơ thể mình có chút bất thường. Dưới thân căng trướng khó chịu, bụng dưới cũng có một loại cảm giác ấm nong. Tạ Thanh Dung giữ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn trong cơ thể nàng, một giọt cũng không thể thoát ra. Sắc mặt Vân Ly xấu đi, lập tức đưa ta muốn rút gỗ ra khỏi hoa huyệt, nhưng nút gỗ như càng to hơn trong cơ thể của nàng, dùng sức cắn môi cũng không thể rút ra được. Ngược lại làm cho huyệt khẩu bị kéo đau.

“Tạ Thanh Dung! Tạ Thanh Dung!” Vân Ly lo lắng gọi tên kẻ đầu sỏ, nhưng bên ngoài yên tĩnh không một ai đáp lại.

Vân Ly ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện bên ngoài đêm đã khuya, bản thân nàng đã ngủ mê man suốt một ngày.

“Phải làm sao đây?” Vân Ly lẩm bẩm, cảm giác bụng dưới thập phần quỷ dị, lúc đi lại có thể cảm nhận được dịch thể hơi động, càng quỷ dị hơn là đã qua một ngày, nơi đó vẫn ấm nóng, trướng lên giống như lúc vừa được Tạ Thanh Dung lấp đầy.

Nghĩ đến cơn ác mộng vừa rồi, Vân Ly cảm thấy trong lòng phát lạnh, chẳng lẽ nàng thật sự phải sinh một quái vật nhỏ cho hắn sao? Không được, tuyệt đối không thể mang thai. Hai mắt Vân Ly tối sầm, nàng vội vàng đứng dậy mặc lại quần áo. Nếu không có cách nào có thể lấy thứ đồ đó của hắn ra, vậy thì chỉ có thể đến y quán tìm chút thuốc phòng bị. Nàng nghĩ vậy xong liền lấy một chiếc khăn che mặt lại rồi ra khỏi phòng, chạy thẳng tới cửa chính phủ công chúa. Không ngờ rằng nàng vừa ra tới cổng đã bị hai hộ vệ ngăn lại.

“Công chúa, phò mã phân phí người không được một mình rời phủ.” Một người nói.

Sắc mặt Vân Ly tối sầm, hừ lạnh nói: “Ta không rõ từ khi nào phủ công chúa lại thành của người ngoài rồi.”

Hai người họ cũng không hề sợ hãi, không cảm xúc nói: “Mong công chúa bỏ qua.” Rồi tiếp tục quay đầu đứng gác, trực tiếp phớt lờ nàng. Vân Ly kìm nén cơn tức giận trong lòng rời đi.

Nếu cổng chính không đi được thì tìm đường tắt khác là được, dù sao mấy ngày nay nàng cũng đã quen thuộc với phủ công chúa. Vân Ly tìm thêm được một vài lối ra nhưng đều có hộ vệ canh gác, đều nói rằng nhận lệnh của Tạ Thanh Dung không cho phép nàng ra ngoài. Vân Ly hận đến nghiên răng, bình thường phủ công chúa vắng ngắt bóng người, đến bóng dáng của một nha hoàn cũng hiếm thấy, hôm nay không biết tại sao đến đâu cũng có hộ vệ. Nhưng hộ vệ này đều ẩn chứa sát khí, uy thế không kém gì Ngự Lâm Quân hoàng gia.

Cuối cùng, Vân Ly thất vọng trở về, về đến phòng nàng ngơ ngác ngồi trước đầu giường, lúc sau liền ôm mặt khóc. Nàng khóc đến đáng thương, như muốn trút bỏ mọi ấm ức tủi nhục mà nàng đã phải một mình gánh chịu. Nước mắt chảy xuống dọc theo khẽ hở giữa các ngón tay, rơi xuống vạt áo khiến phần trước ngực ướt thành một mảng.

Không biết khóc đã bao lâu, Vân Ly mới mệt mỏi ngừng khóc, khi ngẩng đầu lên đã thấy Tạ Thanh Dung đang đứng ở trước mặt nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp. Vân Ly bị hắn vô thanh vô thức nhìn khiến nàng giật mình, hoang mang muốn trốn về phía sau nhưng lại bị hắn ôm vào ngực.

“Tạ Thanh Dung, ngươi bỏ ta ra.” Vân Ly khàn giọng kêu lên, ra sức đẩy hắn. Tạ Thanh Dung không hề nhúc nhích mà ôm nàng chặt hơn, bàn tay to nhẹ vỗ vào lưng nàng an ủi. Những giọt nước mắt vừa kìm nén lại của Vân Ly lại trào ra, nằm trong vòng tay hắn khóc như một đứa trẻ.

“Tạ Thanh Dung, ngươi có thể bỏ qua cho ta được không?” Nàng nghẹn ngào cầu xin, Tạ Thanh Dung mặc nàng tức giận đấm vào ngực hắn, hắn chỉ lặng lẽ nhìn nàng, đôi môi mang theo ý cười mím lại, đôi mắt trầm lặng nước mặt hồ ngàn năm lặng sóng.

Kỳ lại là Vân Ly lại bị hắn như vậy giúp nàng dần bình tĩnh lại, lúc này mới cảm nhận được cái ôm của hắn rất ấm áp. Vân Ly ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy bất an, nàng lấy hết can đảm cầu xin: “Đừng để ta sinh con có được không? Ngươi muốn dày vò ta thế nào cũng được, xin ngươi…”

Tạ Thanh Dung thở dài, nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, nhỏ giọng nói: “Nàng để ý đến việc ta không phải là người như vậy sao? Nàng biết không, ngay cả loài người cũng có rất nhiều người không bằng cầm thú, ngươc lại, không phải tất cả yêu ma đều tội ác tày trời. Vân Ly, nàng nghĩ kỹ lại xem, từ khi thành thân đến nay ta đối xử với nàng như nào? Ta khi nào tàn nhẫn hành hạ nàng?

Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng chưa từng thấy. Vân Ly sững sờ khi bắt gặp ánh mắt của hắn, trong lòng cũng mềm xuống. Nàng lúc này cũng đã bình tĩnh lại, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, nàng thực sự cảm thấy Tạ Thanh Dung đối xử với nàng rất tốt. Vì mẫu thân nàng xuất thân thấp kém, nàng tuy là công chúa nhưng không được hoàng đến sủng ái, không nơi nương tựa. Hoàng tử Địch quốc tiếng xấu đồn xa, nếu nàng ban đầu nàng đi Địch quốc hòa thân chỉ sợ sẽ không có kết cục tốt đẹp, dù cho nàng có gả cho quý tộc khác, nói không chừng còn bị khinh thường và bắt nạt bởi không được hoàng đế sủng ái. Chưa kể Tạ Thanh Dung chưa bao giờ đánh đập hay mắng mỏ nàng, ngày thường hắn cũng không hạn chế tự do của nàng, còn thường hay biến ra những món ăn ngon, tối nào hắn cũng ôm nàng vào lòng ngủ, vòng tay của hắn rất ấm áp, còn mang hương thơm thoang thoảng, thậm chí có lúc nàng còn ảo tưởng rằng nàng được hắn yêu thương.

Thật ra ở bên nhau hơn một tháng, nàng cũng không còn sợ hắn như lúc đầu nữa, chẳng qua những ngày này nàng không nhịn được suy nghĩ lung tung nên lại cảm thấy hắn đáng sợ. Dựa vào lương tâm mà nói, nàng thật không thể nói rằng hắn bạc đãi nàng. Tất nhiên trừ việc hắn thích làm những chuyện đáng xấu hổ đó với nàng. Hắn tự gọi là thú vui khuê phòng.

Vân Ly cắn môi suy nghĩ một lúc, vẫn là không cam lòng nói: “Cho là ngươi nói đúng thì sao, ngươi lấy ta sớm đã có ý đồ, nửa tháng trước khi ta thành hôn liền chạy vào hoàng cung… ta.” Nàng có da mặt mỏng, dù đã cùng hắn thân mật vô số lần nhưng nhắc đến chuyện hắn cường bạo nàng vẫn là có chút xấu hổ.

Tạ Thanh Dung thẳng thắn nói: “Đêm đó ở trong cung làm nhục nàng là lỗi của ta. Lúc đó ta vừa đến nhân gian liền hay tin nàng phải gả cho người ta, trong lòng ta vừa tức vừa vội mới không khống chế được cảm xúc. Vân Ly, nàng là của ta, ta không thể chịu đựng được nàng thuộc về người khác.” Hắn cúi đầu nhẹ hôn lên môi nàng. Sau đó hắn đưa tay vuốt những sợi tóc hỗn độn, nhìn thẳng vào mắt nàng nhẹ nhàng nói: “Vân Ly, đừng sợ ta, thử một lần tin ta có được không?”

Bị hắn nhìn chăm chú như vậy, Vân Ly chỉ cảm thấy như bị hắn mê hoặc, suýt chút nữa thì gật đầu. Đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng, nàng mới hoàn hồn cúi đầu vuốt bụng nói: “Nhưng… ta vừa gặp ác mộng, mơ thấy mình sinh ra một quái vật đáng sợ.” Vừa nhớ tới trong lòng nàng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Ánh mắt Tạ Thanh Dung tối sầm, liền nói: “Đừng sợ, lúc trước là ta dọa nàng, sẽ không mang thai. Nếu nàng không muốn sau này ta cũng sẽ không cưỡng ép nàng nữa.”

“Thật sao?” Vân Ly nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ hoe vì khóc, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

Tạ Thanh Dung trong lòng cười khổ, trịnh trọng đáp: “Nếu như ta lừa nàng sẽ bị sét đánh chết.”

Vân Ly thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Thật ra ngươi không cần phải thề nặng như vậy…”

Tah Thanh Dung thản nhiên mỉm cười nói với nàng: “Công chúa, nàng có thể lấy nút gỗ kia ra được rồi, có cần vi phu giúp nàng rửa sạch không?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Ly đỏ bừng, nàng vội vàng nói không cần, sau đó vội vàng thoát ra khỏi vòng tay của hắn chạy đi. Nàng chạy sang phòng bên cạnh, khóa cửa lại rồi mới cởi sạch quần áo nhảy vào thùng tắm, nút gỗ trước đây không cách nào lấy ra được hiện tại tháo ra rất dễ dàng, mà lần này lúc rửa sạch Tạ Thanh Dung cũng không đến quấy rầy.

Lúc Vân Ly trở lại phòng của hai người thì trời cũng đã muộn, Tạ Thanh Dung sớm đã chuẩn bị một bàn ăn để tiếp đãi nàng. Lúc này Vân Ly mới nhớ ra nàng đã một ngày một đêm chưa ăn gì, sau khi quét sạch đồ ăn lấp no cái bụng, nhìn thấy Tạ Thanh Dung đang cười nàng mới cảm thấy xấu hổ. Tạ Thanh Dung không nói gì, sai người đến dọn dẹp đống bừa bộn rồi nắm lấy tay nàng: “Công chúa đã ngủ cả ngày, buổi tối chắc không buồn ngủ, chúng ra ra ngoài đi dạo nhé?”

Vân Ly gật đầu, hai người sóng vai nhau bước ra khỏi phủ công chúa. Mà kỳ lạ chính là những hộ vệ ban ngày có mặt ở mọi nơi hiện tại đều không thấy đâu. Nàng liền tò mò hỏi: “Những hộ vệ đó đâu rồi? Ban ngày tại sao không cho ta ra ngoài?”

Tạ Thanh Dung trầm giọng nói: “Gần đây ở kinh thành không an toàn, về phần những hộ vệ kia… hiện tại ta đã trở về, đương nhiên họ không cần bảo vệ nàng nữa.”

Vân Ly nhẹ ồ một tiếng, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi hoặc, nhưng lại không nói rõ được chỗ nào không đúng liền mặc kệ.