Nhược Ca trong phủ đi tới đi lui, vừa bước đến cổng lớn liền bị gia đinh chặn lại: "Thỉnh Phò mã trở lại nghỉ ngơi, công chúa có lệnh không để Phò mã rời khỏi phủ"
Nhược Ca mở miệng chuẩn bị nói đạo lí với hai người này thì một hương thơm bay tới, một bàn tay trắng xinh chặn miệng Nhược ca lại. Lạc Hy xuất hiện trước mắt lôi kéo Nhược Ca trở về.
Sau hậu viện, Nhược Ca thoát khỏi bàn tay của Lạc Hy :"Ta chỉ là muốn ra ngoài tham quan, không được sao?"
"Phò mã, người là đang lấy trứng chọi đá"
"Ta không tin ta đấu không lại Trưởng công chúa kia". Ánh mắt nhìn xa xăm Nhược Ca khẳng định.
"Bây giờ Phò mã ngoan ngoãn ở lại chỗ này đi"
"Lạc Hy tỉ nói xem ở Minh Triều thì Phò mã như ta có địa vị gì không?"
"Có chứ, địa vị là Phò mã của Trưởng công chúa. Không được tham gia triều chính, không được nạp thϊếp"
"Chính là một tiểu bạch kiểm đi. Vậy thì chi phí trong phủ ai phụ trách?"
"Mỗi tháng Phò mã đều có bổng lộc của Hoàng thượng ban, chính là bổng lộc này dùng để trang trải chi phí trong phủ?"
"Hửm, Bổng lộc có lớn không? Còn Công chúa thì sao? Nàng ta ngân lượng nhiều như vậy, sao lại chỉ dùng bạc của ta?"
"Vậy Phò mã nên cùng Công chúa đại nhân thỏa thuận lại"
"Lạc Hy tỉ nói rất có lí"
Nhược Ca ngồi một bên ăn táo do Lạc Hy đưa. Nói chuyện trên trời dưới đất. Hỏi bản thân từ nhỏ lớn lên như thế nào, chỉ nhận những câu trả lời qua loa của Lạc Hy. Nhược Ca lại không muốn làm khó nàng.
****
Ngự thư phòng.
Trưởng công chúa cùng Hoàng thượng vẫn đang bàn đối sách để khắc phục nạn đói ở phía Nam. Trên bàn của Hoàng thượng tấu chương chất cao đến cổ. Mà Trường Ngưng phía bên đây tay chống đầu suy nghĩ, văn võ bá quan lại không ai có thể đưa ra biện pháp cứu đói ngoại trừ mở kho cứu tế.
"Đại Hoàng tỉ, trễ rồi. Đại Hoàng tỉ nên hồi phủ cùng Phò mã a"
Nghe Hoàng đệ của mình nói như vậy, Trường Ngưng ngẩng đầu. Ánh mắt thâm thúy:
"Hoàng thượng dường như rất lo lắng cho bổn cung?"
Lâu nay ở bên cạnh Đại Hoàng tỉ, áp lực của Hoàng thượng rất lớn. Hắn đã từng nghĩ, nếu Đại hoàng tỉ là nam nhân, hẳn đã ngồi ở vị trí này từ lâu. Đại Hoàng tỉ làm người người ngưỡng mộ, tài sắc vẹn toàn. Một đệ đệ như hắn, thật nở mài nở mặt a.
"Trẫm cũng đã trưởng thành, không thể đứng sau cái bóng của Đại Hoàng tỉ. Đại Hoàng tỉ cần bồi Phò mã nhiều hơn"
Trường Ngưng đứng dậy, nhất cử nhất động đều thoát tục, dịu dàng vô cùng xinh đẹp. Hướng Hoàng đệ của mình nói: "Bổn cung sẽ suy nghĩ lại"
Hoàng thượng Bắc Ảnh Tịch mỉm cười bất đắc dĩ lắc đầu, tính tình của Đại hoàng tỉ hắn là người rõ nhất. Cảm thấy Phò mã gia thật đáng thương, sau này hắn nhất định phải đối tốt với tỉ phu của mình thêm nữa.
****
Trường Ngưng rời khỏi Ngự Thư Phòng đã là chạng vạng, trời cũng sắp tối. Tuyết Nhi đứng bên ngoài cuối người hành lễ. Trường Ngưng đối với Tuyết Nhi nói:
"Hôm nay chúng ta hồi Phò Mã Phủ"
"Vâng thưa Công chúa"
Mắt thấy Công chúa nhà mình thay đổi ý định không trở về Trường Ngưng cung, Tuyết Nhi có chút bất ngờ. Tuyết Nhi theo cạnh Trưởng Công chúa từ nhỏ, Trưởng Công chúa tuy ngoài lạnh trong nóng, ít nói nhưng không phải người tuyệt tình, xem nàng như thân tỉ mụi mà đối đãi. Nàng luôn hy vọng Trưởng Công chúa sẽ thật hạnh phúc.
Tuy không tiếp xúc nhiều với Phò mã gia, nhưng Tuyết Nhi cũng không có chán ghét. Phò mã cũng không giống như những đại công tử con nhà quan khác ỷ lại vào quan quyền xem chúng nô tài không ra gì.
****
Phò mã phủ.
Nhược Ca tắm rửa thay y phục sạch sẽ, đúng là buồn chán sắp chết rồi. Không có điện thoại, tivi, internet. Bảo mình làm sao đây a? cả ngày bị giam lỏng trong đây. Đi muốn mòn, muốn thuộc cả phủ này. Từ hôm bị Trưởng công chúa cảnh cáo, nàng ta không hề đến đây. Vì cái gì nàng ta được tự do? bản thân mình thì không?
"Lạc Hy tỉ mang ta ra ngoài dạo một chút có được không?".
Lạc Hy đứng đối diện Nhược Ca, nhìn Phò mã rất thông cảm. "Phò mã vẫn còn nhớ lời Trưởng Công chúa nói?"
"Lạc Hy tỉ sợ Trưởng công chúa gì đó nhưng ta thì không sợ. Ta sẽ tự mình đi". Nhược Ca rất không đồng ý với Lạc Hy. Từ khi nào Lạc Hy tỉ lại sợ Công chúa gì đó như vậy?
"Không biết Phò mã là định đi đâu?". Nhược Ca nghe sau lưng truyền đến giọng nói yêu mị. Mà Lạc Hy đứng trước mặt mình lại tránh sang một bên hành lễ. "Lạc Hy thỉnh an Trưởng công chúa".
Nhược Ca hít một hơi thật sâu, xoay người đối diện với Trưởng công chúa, thắc mắc. "Ta đi đâu cần phải báo cáo với Trưởng công chúa sao?". Nhược Ca biết bản thân ở nơi đây không quyền không thế, nếu đắc tội với người không nên đắc tội thật khó sống. Rất cảm kích Tuyết nhi tỉ tỉ đứng bên cạnh Trưởng công chúa ra sức nháy mắt cho mình. Nhược Ca mỉm cười gật đầu, tỏ ý không sao.
"Phò mã nghĩ sao?". Trưởng công chúa lời ít ý nhiều, ánh mắt xuyên thấu suy nghĩ. Làm Nhược Ca có chút yếu thế.
"Tại sao Trưởng công chúa nàng đột nhiên quan tâm đến ta như vậy?". Nhược Ca không tìm được câu trả lời đành đánh sang chuyện khác.
Trưởng công chúa đến gần Nhược Ca, gương mặt lạnh lùng nhìn không ra cảm xúc. "Kinh thành ban đêm không an toàn, Phò mã vẫn là ở yên trong phủ". Nói xong lướt qua người Nhược Ca. Bỏ lại bóng lưng lạnh lùng xinh đẹp cùng hương thơm nhàn nhạt. Rất dễ chịu.
"Phò mã nên ngoan ngoãn một chút". Lạc Hy bỏ lại một câu cũng quay lưng rời khỏi. Các người làm sao vậy?
Nhược Ca buồn bã đi xung quanh, tìm mấy huynh đệ gác cổng hảo hảo tạo mối quan hệ. Sau này dễ nói chuyện hơn.
****
Bên trong phòng lớn xa hoa, phía sau bức bình phong là một hồ nước khảm ngọc, nước trong xanh biết. Trên mặt nước rải đầy cánh hoa hồng.
Tuyết nhi chuẩn bị xong mọi thứ liền cùng các thị nữ cáo lui, canh cửa bên ngoài. Trưởng công chúa từ nhỏ đã không thích cùng người thân cận. Nên việc tắm gội nàng luôn tự mình làm.
Từng lớp y phục được thoát ra, chỉ còn lại chiếc quần dài và cái yếm. Da thịt trắng như tuyết, đôi chân thon dài từng bước bước xuống bậc thang trong hồ. Trong hồ khói lượn lờ. tựa một bức tranh hoàn mỹ.
****
Thật khó khăn để hoàn thành một chương.