Tiếng vỡ nát của chung trà vang lên, chính là lúc Hoàng hậu hốt hoảng lo lắng, nắm lấy bàn tay Hiên Huyên, không ngừng gọi lớn. "NGƯỜI ĐÂU! MAU TRUYỀN THÁI Y"
"Hiên Huyên con bị bỏng rồi, mau đến đây ta xem".
"Ngưng nhi!". Nhược Ca vọt tới, cầm lấy bàn tay Trường Ngưng đang giấu trong ống tay áo, làn da trắng nỏn bổng chốc bị đỏ cả một vùng. Trường Ngưng nàng chịu đừng làm gì, có đau thì khóc đi chứ. Nhược Ca không muốn nhiều lời, nhìn tình cảnh hỗn độn tại đây. Cung nữ thì lo thu dọn vụn chung trà, thái y thì đang tất bật vì Hiên Huyên săn sóc.
Nhược Ca không kiềm chế nổi, đoạt lấy chung trà lúc nãy đã đưa cho Tiểu Nô đang cầm trên tay. Dùng sức ném mạnh xuống đất, nước và vụn chung trà vang lên tung tóe khiến mọi người đều phải chú ý.
"MẪU HẬU NGƯỜI LÀ CÓ Ý GÌ? NGƯỜI TRUYỀN MỖI MỘT THÁI Y, NGƯỜI BỊ BỎNG KHÔNG CHỈ CÓ HIÊN HUYÊN, THÁI TỬ PHI BỊ BỎNG NẶNG HƠN ĐÂY NÀY. TA NGHĨ CHUNG TRÀ NÀY CŨNG KHÔNG CẦN UỐNG NỮA".
Nhược Ca tức giận hướng Hoàng hậu cùng Hiên Huyên mà nói. Sau đó lại rất ôn nhu với Trường Ngưng. "Ngưng nhi, chúng ta trở về".
"PHÒ MÃ". Trường Ngưng vẫn chưa chịu đi, nàng nhìn Nhược Ca lắc đầu. "Thái y cũng đã đến, đợi một chút, trà ta vẫn còn chưa dâng cho mẫu hậu".
Tên thái y vừa rồi nghe Thái tử gầm hét, sợ đến run người, vội vàng xem vết thương cho Hiên Huyên xong liền quỳ xuống đối với Nhược Ca và Trường Ngưng dập đầu hành lễ.
"THÁI TỬ, THÁI TỬ PHI THA TỘI. XIN HÃY ĐỂ NÔ TÀI XEM VẾT THƯƠNG CỦA THÁI TỬ PHI"
Nhược Ca tuy rất giận, nhưng nếu bây giờ trở về Đông Cung e rằng đã trễ. Vì vậy im lặng, xoay người đi chỗ khác, Nhược Ca thật sự không muốn phát tiếc lúc này.
Lạc Hy, Tuyết Nhi bên cạnh Trường Ngưng giúp nàng xử lý vết thương theo hướng dẫn của Thái y. Thật ra Lạc Hy có thể làm tất cả, nhưng cũng không thể hạ uy danh của Thái y viện trước mặt mọi người được.
"Hồi Thái tử! Vết thương trên tay Thái tử phi đã xử lí qua. Chỉ cần thoa thuốc vài ngày vết bổng tự dưng biến mất"
Nghe Thái y bẩm tấu, Vết thương không đến nỗi nào nên Nhược Ca cũng không truy cứu nữa. Liền sai Tiểu Nô mang trà đến, tự tay rót trà rất cẩn thận đưa cho Trường Ngưng một chung, bản thân mình một chung. Đồng thời hành lễ với Hoàng hậu.
"Ngưng nhi có lỗi, ngày đầu đã đến trễ khiến mẫu hậu chờ đợi. Mong người bỏ qua mà nhận chung trà này của con dâu". Trường Ngưng xem như không có chuyện gì xảy ra, rất nhẹ nhàng, lễ phép hướng Hoàng hậu dâng trà.
Hoàng hậu nhìn bàn tay trắng nõn của Trường Ngưng hiện tại đang quấn một lớp vải trắng, lại nhìn gương mặt không có thiện cảm của Thái tử. Bản thân lại mềm lòng, đón nhận chung trà của Ngưng nhi. Uống xong lại còn gửi một phong lì xì đỏ.
"Mẫu hậu lì xì may mắn cho Thái tử phi"
"Ngưng nhi đa tạ mẫu hậu"
Trường Ngưng đã xong, đến lượt Nhược Ca. Bản thân cũng không thể tùy hứng vô lễ được. Cũng hành lễ mà dâng trà. "Lăng nhi kính trà mẫu hậu"
"Ân. Lì xì của Lăng nhi đây". Hoàng hậu tương tự đưa cho Nhược Ca một phong lì xì. Xem như phần thỉnh an đã xong.
"Mẫu hậu cần nghỉ ngơi. Lăng nhi cùng Thái tử phi không làm phiền người nữa".
Hoàng hậu mắt thấy Thái tử phi sắp rời đi, bắt đầu nghiêm mặt, lạnh giọng từ tốn mà khuyên bảo. "Thái tử phi nếu chưa rõ quy tắc trong cung, liền truyền mama trong cung đến dạy. Cũng không thể tùy ý như thế"
"Trường Ngưng đã rõ"
"Còn nữa. Tay chân cũng không thể vụn về như thế, như ban nãy, không phải tự làm bỏng bản thân còn liên lụy Hiên Huyên nữa sao?"
"Trường Ngưng đã biết lỗi. Mong mẫu hậu thứ tội"
"Ở đây không phải Đại Minh, con cũng nên thay đổi cách xưng hô. Không thể gọi Lăng Nhi là Phò mã như ở Đại Minh được"
"Trường Ngưng sẽ sửa đổi"
Một tràng đối với Trường Ngưng đã xong, Hoàng hậu còn nhìn sang Nhược Ca. Rất không hài lòng, tiếp tục giáo huấn.
"Thái tử, con trước sao gì cũng cần phải lâp phi. Mẫu hậu nói ít, con nên hiểu nhiều".
"NHI THẦN XIN CÁO LUI".
Nhược Ca không vui, biết vậy không đến còn tốt. Để Trường Ngưng phải chịu ủy khuất như hôm nay. thời xưa, các phi tần đấu đá nhau là chuyện phải xảy ra. Lần này tránh cũng không khỏi, Trường Ngưng dù có thể đối phó nhưng rất khó xử. Vì người làm khó nàng không ai khác là mẫu hậu của ta.
Rõ ràng nhìn ra Hiên Huyên là cố ý, mẫu hậu thì sao? không lẽ người không nhìn ra? Lại còn cố tình?
Trên đường trở về, Nhược Ca vẫn luôn nắm lấy tay Trường Ngưng. Trong lòng thật buồn, lo lắng không biết sau này sẽ thế nào? tại sao mẫu hậu trở nên tùy hứng như vậy?
"Ngưng Nhi. Ủy khuất cho nàng rồi"
"Thái tử ngốc. Chuyện nhỏ này sao có thể làm khó bổn cung"
Nhược Ca thầm cảm tạ cơn mưa kia, nếu không vì vậy làm sao mình có thể đến nơi đây và gặp được Trường Ngưng. Nữ nhân của đời mình. Ta thật hạnh phúc biết bao nếu gặp đúng người đúng thời điểm. Không cần quá nhiều người, chỉ cần có nàng - thế giới ngoài kia đối với ta dường như chỉ là hình nền trang trí.
"Thái tử đi bên cạnh ta mà tư tưởng đến ai a?"
Nhược ca suy nghĩ chuyện khác nên không hay mình cùng Trường Ngưng đã về đến Đông cung. Bị Trường Ngưng hỏi mà ngẩn người ra. "Ta là đang nghĩ, Thái tử phi của ta tại sao lúc đó im lặng, không phản bác lại?"
"Phò mã nghĩ sao nếu ta phản bác lại? Có ổn không?"
"Rõ ràng nang vẫn chưa chạm vào chung trà, mẫu hậu lại nói nàng vụng về"
"Đó không phải là ý của mẫu hậu đang thử sức chịu đựng của ta sao? Nếu ta vì một chút chuyện nhỏ như vậy đã không chịu đựng nổi thì làm sao có tư cách làm Thái tử phi của Gia Lăng a?"
Nhược ca ôm Trường Ngưng vào lòng, ngậm ngùi, lần này không có oai phong đối với Hoàng hậu mà rống như khi nãy. Ngược lại y như con nít sắp khóc. Nghẹn ngào. "Ngưng nhi, yêu ta, bên ta đã là thiệt thòi rất lớn với nàng. Lại còn phải chịu đựng ủy khuất ở nơi hoàng cung này. Ta luôn miệng nói sẽ bảo vệ nàng, không để nàng phải khóc. Nhưng ta xin lỗi. Ta vẫn không làm được"
"Ta đã nhiều lần đánh mất tình cảm Thái tử dành cho ta. Ta nhất định không vì một chút thử thách nhỏ mà rời đi Thái tử"
"Cảm ơn nàng - Ngưng nhi của ta"
****
Cho ta hỏi. Ta muốn kết chuyện. Có được không?
Tự dưng ta không biết phải viết gì thêm nữa????