Chương 54

Trường Ngưng cẩn thận bước xuống xe ngựa. Chưa bao giờ nàng cảm thấy thất thố như hôm nay. Trước mắt nàng không phải ngoài cổng thành, cũng không phải hừng đông. Mà nàng và Nhược Ca đang đứng ở giữa sân rộng lớn, nền lót đá nhám màu trắng xám, giữa các khe hở được trồng cỏ xanh nhỏ, các chậu hoa đủ màu sắc được sắp theo trật tự. Đầy đủ các kiểu, hương hoa tự nhiên, nhè nhẹ. Trường Ngưng thật thích không gian này. Nàng cảm nhận chính mình đang hòa cùng thiên nhiên ở một nơi cao sang như Hoàng cung Đại Đường.

Buổi sáng mặt trời lên cao như vậy mà Phò mã còn không gọi nàng dậy, đứng trước mặt nàng là bao nhiêu cung nữ, Thái giám. Thật mất mặt Trường Ngưng nàng mà.

Không những vậy, một người mặt long bào, một người đội mũ hậu. Đây không phải là nàng quá thất lễ, để phụ Hoàng và mẫu hậu đứng dưới nắng đợi đứa con dâu như nàng sao? Ngày đầu tiên về đã không phải đạo rồi.

"Ngưng nhi, đừng căng thẳng. Theo ta đến đây". Trường Ngưng nhìn Phò mã thoải mái mỉm cười, trong lòng nàng không có thoải mái như Phò mã. Dù sao hai người kia cũng là phụ hoàng và mẫu hậu của Phò mã, bảo nàng sao không căng thẳng.

"Lăng nhi tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu"

"Đứng lên đi". Trường Ngưng nhìn người mặc Long bào này, chắc chắn rằng Phò mã được di truyền nụ cười ôn nhu là từ phụ hoàng.

Hoàng hậu bên cạnh thì không nghĩ vậy. Vẻ mặt của người có phần căng thẳng. "Lăng nhi cuối cùng con cũng chịu trở về?"

"Lăng nhi đã đạt được ước nguyện, cũng nên trở về bồi tội cùng phụ hoàng và mẫu hậu"

"Con nói mang Thái tử phi về ra mắt, làm hai lão già chúng ta phải dậy từ rất sớm để trông ngóng". Hoàng thượng nói câu này làm Trường Ngưng nàng từ nãy giờ luôn cuối đầu, nay càng không dám ngẩng mặt.

Nhược Ca từ đầu đến giờ vẫn luôn nắm chặt bàn tay Trường Ngưng không buông. Nhìn nàng căng thẳng như vậy Nhược Ca không đành lòng, liền muốn nhanh chóng trở về.

"Phụ Hoàng, mẫu hậu. Thái tử Phi của Lăng nhi chính là người đứng bên cạnh. Nàng gọi Trường Ngưng, Trưởng công chúa của Đại Minh". Nhược Ca nói xong còn dùng ngón tay trỏ khều nhẹ lòng bàn tay của Trường Ngưng. May mắn thay Trường Ngưng hiểu ý, liền đối với hai trưởng bối - cũng chính là phụ hoàng và mẫu hậu của nàng sau này hành lễ.

"Trường Ngưng xin ra mắt Phụ hoàng, mẫu hậu"

Hoàng Thượng và Hoàng hậu nhìn Trường Ngưng hành lễ, không khỏi ngẩn ngơ. Tiểu Tử nhà mình là nữ nhi, lại có khả năng rước được một nữ nhân xinh đẹp không tì vết, thoạt nhìn thoát tục thế này.

Nhưng Hoàng hậu cũng là nữ nhân, nàng sẽ không nhìn người bằng mắt. Rõ ràng nàng đã định Hiên Huyên sẽ là Thái tử phi. Vậy mà Trưởng công chúa Đại Minh đã đoạt trước. Mặc dù nàng rất vừa lòng từ ngoại hình đến cử chỉ của Trường Ngưng, nhưng cũng không thể dễ dàng bước vào cửa Đường Gia như vậy.

Nhược Ca mắt thấy phụ hoàng và mẫu hậu nhìn chầm chầm vào Ngưng nhi, cũng chưa miễn cho nàng đứng dậy. Người xót nhất vẫn là Nhược Ca.

"Phụ hoàng, mẫu hậu. Nắng đã lên cao, Ngưng nhi đường xa mệt mỏi. Nhi thần nghĩ đưa nàng trở về nghỉ ngơi. Sau đó sẽ đến thỉnh an hai người"

Hoàng thượng cười vui vẻ, nhìn đứa con duy nhất của mình đã trưởng thành, rất biết thương hoa tiếc ngọc. bản thân mình cũng vô cùng thích nàng dâu này.

"Ngưng nhi miễn lễ. Phụ hoàng chỉ có mỗi Lăng nhi. Sau này con đến đây, gia đình ta lại thêm một người. Ngưng nhi con đừng ngại ngùng, cần gì cứ nói. Xem như nhà của mình"

"Lăng nhi tạ Phụ hoàng, tạ mẫu hậu"

Trường Ngưng nhẹ nhỏm cả người, nhưng linh cảm của nữ nhân cho thấy, người nàng gọi Mẫu hậu không dễ dàng như Phụ hoàng. Còn nữa, người đứng bên cạnh mẫu hậu là ai? nàng ta nhìn mình không thân thiện?

Nhược Ca lờ đi ánh mắt của Hoàng hậu đang hướng về mình, lôi kéo Trường Ngưng trở về Đông cung.

"Nàng thấy Đại Đường thế nào? Có giống với Đại Minh không?"

"Phò mã từ khi nào lại thích hỏi những câu hỏi bình thường như vậy?". Nhược Ca bị câu hỏi thay vì câu trả lời của Trường Ngưng á khẩu. Cái gì mà câu hỏi bình thường?

"Ta không có giống Ngưng nhi, lúc nào cũng hỏi những câu hỏi cao thâm a"

"Phò mã là đang đả kích bổn cung sao?"

Tiểu Tôn, Lạc Hy và Tuyết Nhi đi phía sau. Cười không ngậm được mồm. Trước mắt, Tuyết nhi là ngượng ngùng vì chủ tử của mình đến nhà người lại còn ra oai. Mà Lạc Hy cùng Tiểu Tôn thì lo lắng Thái tử bị Trưởng Công chúa đàn áp.

***

Vào cửa Đông cung. Trường Ngưng thấy một không gian hoàn toàn khác xa Trường Ngưng Cung hay Phò mã phủ. Không khí ở Đông cung mát lạnh, dễ chịu. Điều đặc biệt, trên đường từ ngoài vào đến Đông cung, hương thơm thoang thoảng cứ quanh quẩn. Trường Ngưng cảm thấy tinh thần thoải mái, cơ thể rất nhanh thích ứng với mùi hương này.

Hoa viên ở đây không đơn thuần chỉ là trồng hoa và cây cảnh. Mỗi một khu đều là một đồi nhỏ, bên trên trồng cỏ xanh li ti, dùng gạch xây xung quanh, uốn theo hình vòng đủ loại rất đẹp. Phía trong trồng các loại cây lớn nhỏ khác nhau. Mỗi cây đều được tạo rất nhiều hình dáng lạ mắt.

Đường đi chính là những bật đá, bên dưới nước chảy róc rách, hoa sen nhỏ được trồng cách khoảng trong hồ, phối hợp với các loại hoa đa sắc màu trồng bên đồi. Trường Ngưng chỉ có thể thốt lên trong lòng một từ. "Tuyệt!"

"Phò mã thật tốn không ít công sức đi"

"Ân. Những năm không có nàng, ta chính là tự mình chăm sóc nơi đây, làm theo ý thích bản thân"

Đông cung rất rộng, nhưng Nhược Ca không để Trường Ngưng mệt mỏi. Liền sai người chuẩn bị nước ấm cho Trường Ngưng tẩy rửa. Lạc Hy phụ trách giới thiệu, chọn phòng ở cho Tuyết Nhi. Sau này ở Đông cung sẽ không còn hiu quạnh nữa.

***Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này - Chương 54Trường Ngưng sau khi tắm rửa xong, chính mình không biết tiếp theo phải làm gì? Nhược Ca liền không thấy đâu. Liền hướng phòng tắm đi ra, Phòng tắm được xây riêng nối liền với phòng ngủ. Trong phòng được trang trí đơn giản, nhưng không kém phần sang trọng, vẫn giữ được nét đặc trưng của hoàng tộc.

Vật dụng ở Đông cung cũng rất khác biệt, đoán rằng chính tay Phò mã tự làm ra. Đông cung không náo nhiệt như nàng vẫn thấy. Tuyết Nhi có lẽ đã theo Lạc Hy đi tham quan rồi, mà Tiểu Nô thì đi theo Phò mã. Trong lòng nàng lại bắt đầu hờn dỗi. "Phò mã đáng ghét, vừa về đến nơi đã bỏ bổn cung một mình".

Nàng ở đây cũng không quen chỗ, biết đi đâu mà tìm. Nhìn xung quanh căn phòng rộng, theo thói quen của Phò mã, ắt hẳn phải có lối đi thông qua thư phòng.

"Tương tư ta giấu trong lòng

Một lần gặp gỡ - Một đời nhớ thương".

Hai câu thơ này được viết rất to bằng ngôn từ nàng không thể hiểu. Chiều cao và chiều ngang của tờ giấy có thể bằng một lối đi. Nàng mỉm cười tiến đến gần, phát hiện gốc dưới bên phải tờ giấy được ghi bằng ngôn ngữ quen thuộc. Nỗi ưu sầu mà Phò mã cất giấu bao năm qua, chỉ có thể nhiều hơn nàng.

Trường Ngưng cẩn thận vén tờ giấy lên, mới phát hiện thì ra tờ giấy không mỏng manh như vẻ bề ngoài. Tờ giấy được làm bằng lụa mỏng, rất mềm và mịn.

Bên trong thư phòng của Phò mã cũng thật khác thường, từ ghế ngồi, bàn án, cho đến đèn để bàn. Giá sách,...đều làm Trường Ngưng thích thú. Điều làm Trường Ngưng không thể rời mắt khỏi chính là bức tranh treo trên tường......

***