Chương 25

Trong phòng tĩnh lặng, Nhược Ca nghĩ Trường Ngưng đã ngủ nên rất nhẹ nhàng. Nhanh chóng cởi y phục nhẹ nhàng bò vào phía trong.

Trong lòng vẫn còn lân lân cảm giác vui mừng. Nếu bản thân có sẵn nội lực, chỉ cần có thể nhớ lại những chiêu thức từng thấy qua. Khả năng bảo vệ bản thân và bảo vệ Trường Ngưng, Lạc Hy là không thành vấn đề.

Tinh thần vui vẻ, Nhược Ca đi vào giấc ngủ rất nhanh. Trường Ngưng từ lúc nhìn thấy một màn kia liền trở vào phòng, nàng không tài nào nhắm mắt nổi. Mà cái tên đầu sỏ kia lại ngủ ngon lành, nàng không cam tâm. Tính tình trẻ con bộc phát, liền ngồi dậy dùng gối nằm đánh tới tấp vào Nhược Ca.

Nhược Ca đang ngon giấc cảm giác thân thể bị đau, khó chịu không ngừng. Mở mắt ra thấy trước mặt là bóng dáng xinh đẹp của Trường Ngưng, nhưng mặt mày lạnh băng đang dùng gối đánh mình. Nhanh tay đỡ lấy gối hô.

"Trường Ngưng, nàng không khỏe sao?"

Trường Ngưng bị Nhược Ca nắm chặt gối, không thể đánh tiếp được nữa. Đành buông ra, cắn cắn môi. Biểu cảm này lọt vào mắt Nhược Ca, trái tim lại bay đến cổ họng.

"Trường Ngưng, nàng không khỏe chỗ nào? Ta goi Lạc Hy sang bắt mạch cho nàng". Nhược Ca chỉ là lo lắng cho Trường Ngưng, không nghĩ vừa nhắc đến tên Lạc Hy. Lại nhận được ánh mắt sắc bén của Trường Ngưng. Lo sợ Trường Ngưng không khỏe, lấy tay sờ trán. Nhiệt độ có hơi lạnh nhưng không có dấu hiệu bị bệnh thì bất ngờ Trường Ngưng kéo lại cánh tay Nhược Ca, ra sức cắn.

"A.............".Nhược Ca rất đau nhưng vẫn để mặc cho nàng cắn. Trường Ngưng phát tiếc xong, lại thấy mình thật không đúng. Vì vậy, vừa cắn xong lại đem lên miệng thổi. "Phò mã rất đau đi"

"Haha". Nhược Ca nghe xong bật cười ha hả, quên cả vết cắn đang rướm máu. Trường Ngưng vẫn tiếp tục thổi thổi, Nhược Ca kề sát tai Trường Ngưng thổi khí vào. "Trường Ngưng hôm nay rất đáng yêu a".

Trường Ngưng nghe vậy quăng luôn cánh tay của Nhược Ca đang in dấu răng rướm máu. Nhược Ca đau thật a, vết sẹo trên mặt vừa lành lại đến vết cắn trên tay. Tự thấy bản thân mình vô phúc.

"Từ tối đến giờ Phò mã đã đi đâu?". Trường Ngưng không nhịn được cơn tức trong lòng, cuối cùng vẫn hỏi.

"Ta có chút chuyện cần chuẩn bị cho trung thu ngày mai a. Sau đó trên đường về phòng, ta gặp được Lạc Hy". Nhược Ca nói đến đây dừng lại một chút, không biết có nên nói sự thật với Trường Ngưng hay không? Nhưng hiện tại không thể gây thêm chuyện nữa, chỉ mình và Lạc Hy biết là đủ. Vì vậy kể rõ ngọn ngành trừ việc mình không phải Đường Nhược Ca.

"Phò mã và Lạc Hy không có gì thật sao?"

"Ân. Làm sao có gì được chứ? Ta luôn xem Lạc Hy là tỉ tỉ của mình, ở quê hương ta. Khi ôm nhau như vậy được xem là phương thức an ủi hữu hiệu nhất"

"Ta không biết. Sau này đừng để ta thấy chuyện tương tự xảy ra"

"Là sao ta không rõ?"

"Phò mã chậm rãi suy nghĩ".

Nhược Ca thật muốn ôm nữ nhân này vào lòng ăn sạch sẽ đi mà. Đến giận dỗi cũng đáng yêu như vậy.

"Phò mã là đang tìm gì?". Trường Ngưng nằm trên giường thấy Phò mã lục tìm chỗ bàn, chỗ tủ....vẻ mặt thất vọng vậy nên nàng mới quan tâm hỏi.

"Ta đang tìm lọ thuốc của Thường Nguyệt. Nàng có thấy nó đâu không?"

Trường Ngưng rất thản nhiên. "Ta đã cho người khác dùng rồi". Nhược Ca lo lắng.

"Sao lại vậy? Đó là thuốc Thường Nguyệt đưa cho ta. Sao nàng có thể đưa cho người khác?". Nhược Ca không tiếp tục tìm mà trở lại giường nằm xuống chuẩn bị ngủ.

"Phò mã đang trách bổn cung sao?"

Nhược Ca vẫn nhắm mắt trả lời. "Không có. Không còn sớm, nàng nên nghỉ ngơi"

Không nghe tiếng đáp lại, chỉ cảm nhận cánh tay đột nhiên bị một bàn tay mềm nhẹ nhấc lên, sau đó là cảm giác rất rát truyền đến. Nhược Ca mở mắt, Trường Ngưng đang rắc thuốc vào vết thương. Nhược Ca rút tay về.

"Trường Ngưng ta có thể làm được"

"Phò mã cự tuyệt là do thuốc của bổn cung không tốt hay là do bổn cung không ôn nhu bằng ngũ hoàng mụi làm phò mã đau?"

"Liên quan gì đến Thường Nguyệt? Đừng nói với ta Trường Ngưng nàng đang ghen a?

Trường Ngưng bị nói trúng cũng không thèm đáp trả, nếu đã đoán ra được thì đừng nên chọc giân nàng. Đưa lọ thuốc cho Nhược Ca, lạnh giọng. "Ta đền lọ thuốc cho Phò mã".

Nhược Ca thấy lọ thuốc này kích thước giống so với lọ thuốc của Thường Nguyệt. Nhưng hoa văn chạm vàng nhìn quý giá hơn. "Nàng đưa ta rồi nàng dùng gì?"

"Một vài vết sẹo sẽ không ảnh hưởng tới ta. Hay là Phò mã có ý chê ta đây?"

Lúc này đây Nhược Ca không thể kìm lòng được nữa. Dù như thế nào cũng nhất định ôm Trường Ngưng vào lòng, hôn lên trán nàng thì thầm.

"Đường Nhược Ca ta chỉ có một thê tử là Trường Ngưng. Sẽ không có người thứ hai làm ta động lòng"

Trường Ngưng thuận thế ngã vào lòng Nhược Ca, độ cong khóe miệng hiện rõ. Nàng đã câu dẫn thành cong. Nhưng sẽ không để Phò mã nhìn thấy ý đồ của nàng. Vậy nên hờn dỗi.

"Phò mã lấy gì để chứng minh?

"Ta dùng thời gian để chứng minh"

Nhược ca nói xong nhìn xuống, đồng thời Trường Ngưng đúng lúc nhìn lên. Đôi môi đỏ mọng đang mấp máy, khêu gợi. Ép Nhược Ca phải một lần phạm tội.

Cuối xuống ngậm lấy đôi môi kia. Trái tim như ngưng đâp, dòng điện chạy khắp người. Nữ nhân làm ta say mê cuối cùng cũng có thể ôm láy nàng. Đôi môi nàng ngọt như viên kẹo, cánh môi nàng tựa như lực hút vô hình. Khiến Nhược Ca chỉ có thể mê đắm, quên cả đất trời.

Đến khi hai người không còn thở nổi mới tự động tách rời. Cả hai đều có chút ngượng ngùng. Nằm bên cạnh nhau, khoảng cách rất gần nhưng cũng không dám chạm vào nhau.

Trường Ngưng là chưa sẵn sàng. Còn Nhược Ca thì không thể. Nhược Ca muốn yêu nàng lâu hơn, chứ không phải vì bản thân không thể kiềm chế mà phá hoại mọi thứ. Phá vỡ đi mối quan hệ này.

"Ngưng Nhi"

"Ân"

"Ta...nàng từ khi nào thì thích ta?"

"Không biết, có lẽ từ sau khi Phò mã tỉnh lại và quyết định bỏ trốn lần nữa. Ta mới có dịp chú ý chàng"

"Vậy còn Phò mã khi nào thích ta"

"Từ sau khi tỉnh lại. Gặp nàng lần đầu tiên. Ta bị nàng làm say mê. Chỉ là nàng quá cường thế làm ta không dám với tới"

Cả hai ôn lại chuyện cũ vui vẻ. Lần này Trường Ngưng lại làm nũng không chịu ngủ.

"Phò mã, ta không ngủ được"

"Để ta ôm nàng, kể chuyện cho nàng nghe"

Thế là Trường Ngưng mgoan ngoãn nằm trong lòng Nhược Ca. An an ổn ổn mơ giấc mộng của chính mình. Nhươcn Ca khẽ thở dài.

"Ngưng nhi, dù sau này nàng có hận ta. Ta vẫn xin yêu nàng hết những tháng ngày ngắn ngủi naỳ"

***