Ở bệnh viện, Vĩnh Ninh nhìn thấy các bác sĩ đang cố hết sức cứu chữa cho Minh Anh. Các bác sĩ rất khẩn cấp, người thì gắn ống dây, người thì chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật. Người thì theo dõi màn hình và nói tình hình bệnh nhân không ổn lắm. Vĩnh Ninh rất lo lắng. Nàng đã mấy lần nhìn thấy người này nguy hiểm đến chết. Nàng thật sự không thể chịu nổi. Phò mã này của nàng sao lại khổ đến như vậy? Bị hành hạ suýt chết, bị độc phát tưởng chết, bị án trảm thủ, bị trúng đạn tắt thở, bây giờ đầu thai kiếp mới rồi mà vẫn còn bị xe tông. Vĩnh Ninh đau đáu không yên, nàng bước đến gần, nhìn phò mã thật lâu. Không biết nghĩ đến điều gì đó, nàng chợt khấn nguyện một câu:
- Phò mã, ngươi tỉnh dậy đi! Chỉ cần ngươi tỉnh lại, ngươi không sao, bổn cung dù phải tan biến cũng sẽ không hối hận
Khoảnh khắc đó đột nhiên thân thể nàng giống như bị cuồng phong hút lấy. Linh hồn yếu ớt cố bám víu, níu kéo để được nhìn phò mã thêm được lâu hơn.
- Phò mã! Ngươi tỉnh lại đi!
Minh Anh cuối cùng cũng bừng tỉnh. Các bác sĩ mừng rỡ, tiếp tục những thao tác cần thiết sau đó chuyển nàng sang phòng bệnh nghỉ ngơi. Lúc các bác sĩ đẩy nàng từ phòng ICU ra, cùng lúc đó lại đẩy vào một bệnh nhân khác. Minh Anh nằm trên băng ca đôi mắt nặng trĩu mờ mịt nhìn sang người bên cạnh. Bên kia là một cô gái trẻ nhảy lầu tự tử. Minh Anh nghe được nhiêu đó, nàng cũng lờ mờ nhìn phớt được khuôn mặt kia nhưng không nhìn rõ thì đã bị cơn mệt mỏi choáng váng kéo vào mộng cảnh. Trong giấc mộng, nàng lại nhìn thấy công chúa. Công chúa mỉm cười với nàng, sau đó còn lấy một đoá hoa Dạ lai hương cài trên tóc của nàng. Nàng mỉm cười hỏi công chúa:
- Công chúa, tại sao nàng không thích ta mặc đồ nữ nhân nhưng lại cài hoa thế này cho ta? Nàng nhìn xem, nam tử cài hoa, người khác nhìn vào ta chẳng phải sẽ buồn cười lắm sao?
Vĩnh Ninh hoàn toàn không cảm thấy có gì sai, nàng lại cài thêm một cái lên tóc, một cái lên tai, một cái bỏ vào trong cổ áo phò mã rồi rướn người lên ôm lấy phò mã, nói:
- Ta cài hoa bởi vì ta rất thích mùi hương hoa này kết hợp với mùi hương trên người của phò mã. Phò mã là người của ta, là nam nhân hay nữ nhân, ta biết là được, đâu cần người khác nhìn đến? Huống hồ, ta không thích phò mã mặc đồ nữ nhân. Bởi vì những lúc ngươi mặc đồ nữ nhân, ngươi lại hoàn toàn không nhớ đến bổn cung.
Phò mã suýt bật cười. Hoá ra công chúa vẫn còn ghi thù lần nàng ở trong thân phận Chân Khanh đã không nhớ ra nàng ấy. Phò mã nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của công chúa, thật cưng chiều và yêu mến, nàng điểm lên chóp mũi của công chúa, trêu nói:
- Ngang ngược quá!
Công chúa trương mắt:
- Không được sao?
- Được. Được. Nàng là công chúa, nàng nói gì cũng được.
- Vậy nếu bổn cung không phải công chúa thì không ngang ngược được sao?
- Được. Vẫn được. Dù cho nàng không là công chúa, nàng vẫn là người ta yêu. Chỉ cần điều đó làm nàng vui, ta có chịu thiệt thế nào cũng được.
Ánh mắt công chúa rạng ngời hạnh phúc, thân thể sà vào lòng nàng. Nàng ôm lấy công chúa, thâm tâm tràn ngập ấm áp. Cả thế giới còn điều gì tốt đẹp hơn khoảnh khắc này?
Minh Anh bật tỉnh giấc. Nhìn thấy bản thân đang nằm trên giường bệnh. Trên cổ nàng bị băng bó, chân trái cũng bị thương. Tay trái còn đang cắm dây truyền dịch. Minh Anh thở dài một tiếng. Thật sự không cam tâm nhưng không thể nào không chấp nhận hiện thực. Sự thật nàng và công chúa chỉ là trải qua trong giấc mộng. Bây giờ nàng đã tỉnh rồi, không thể cứ tiếp tục chìm đắm, chấp niệm mơ màng mãi sao?
Minh Anh gạt nước mắt, lại bắt đầu cầm viết vẽ lại tất cả những chuyện đã từng xảy ra ở cổ đại giữa nàng và công chúa.
- Công chúa, không cần biết là thực hay mộng cảnh, ta vẫn sẽ mãi nhớ nàng, mãi mãi lưu giữ hình ảnh và những khoảnh khắc cùng với nàng. Công chúa, ta yêu nàng! Ta sẽ mãi yêu nàng, Vĩnh Ninh!
Ở trong phòng bệnh bên cạnh, cô gái trẻ vừa được cứu sống thần kì sau khi bị ngã từ độ cao sáu tầng xuống đất. Vốn là khi được đưa đến, đầu của cô bị va đập gây chấn thương sọ não, máu chảy nhiều, các bác sĩ đều tiên lượng rất xấu. Thế nhưng ngay khi các bác sĩ đã thất vọng đang định bỏ cuộc thì đột nhiên bệnh nhân động đậy, sau đó thì có lại nhịp thở, nhịp tim và huyết áp cũng giống như có phép màu kí©h thí©ɧ vực lại hồi sinh. Lúc này, cô gái trẻ đã mở mắt ra. Nàng nhìn lên trần nhà trắng toát, sau đó không biết nghĩ gì đột nhiên mỉm cười rồi nhẹ nhàng thở hắt một tiếng.
Ở bên ngoài hai phòng bệnh là mẹ của Minh Anh và mẹ của cô gái trẻ kia đang ngồi nói chuyện. Hai người vốn là bạn thời đi học, đã rất lâu không liên lạc, không ngờ gặp lại là ở trong tình cảnh này. Mẹ của Minh Anh thở dài nói:
- Từ sau khi kết hôn, tôi cũng xem như đã an ổn. Ông nhà tôi thật ra rất tốt, thương vợ thương con, không có thói hư tật xấu. Chỉ là hơi nhiều bệnh. Sinh được đứa con gái này, chúng tôi còn nghĩ có thể sớm ngày nghỉ hưu, giao lại chuỗi khách sạn cho nó quản. Nhưng mà ai ngờ được nó lại bị...bị giống như là ma ám vậy. Suốt ngày cứ dở dở ươn ươn, nói toàn mấy chuyện gì đâu không. Còn nói cái gì mà muốn xuyên không để đi tìm công chúa gì đó. Chồng tôi vì nó mà mấy lần đau tim, tưởng đâu không qua khỏi. Khánh Hà, cô coi đó, chúng tôi cũng đâu có làm gì nên tội mà con gái tôi, Minh Anh nó còn trẻ như thế, đàng hoàng như thế lại đột nhiên phát điên. Tôi...tôi...cũng không biết nên làm sao với nó."
Mẹ Minh Anh nói xong cũng áp vào lòng người tên Khánh Hà mà bật khóc. Bà Khánh Hà cũng để yên cho bà ấy khóc. Một lúc lâu sau, bà mới nhẹ nhàng vuốt lên tóc người bạn đã từng rất lâu rồi không gặp, bà nói một câu thật ngoài tình huống:
- Đã hai mươi tám năm rồi...Tuyết Anh, tóc của bà vẫn còn đẹp như vậy!
Thân thể bà Tuyết Anh chợt cứng lại. Bà có cảm giác gì đó rất không ổn. Bà nửa muốn bật dậy, thoát khỏi cảm giác khó xử kia nhưng nửa lại cảm thấy có chút luyến tiếc. Bà không dám nhìn thẳng Khánh Hà, nhưng lại trộm liếc thái độ của bà ấy.
Khánh Hà người phụ nữ này, hai mươi tám năm trước suýt tí nữa thì bà đã động lòng và sa vào lưới tình của bà ấy. Khánh Hà từng là bạn học, lại là một người bạn thân vô cùng đặc biệt với Tuyết Anh thời điểm đó. Lúc đó, hai người vừa bước vào đại học, ở cùng một kí túc xá với nhau, lúc nào như bóng như hình với nhau. Khánh Hà trầm tính và chu đáo, luôn ân cần chăm sóc cho Tuyết Anh. Tuyết Anh lại đơn thuần, vô tư hưởng thụ sự tận tâm kia, còn nghĩ Khánh Hà tại vì tốt tính, cho mới dành cho mình sự săn sóc cưng chiều kia thôi. Cho đến một hôm, trong một buổi tiệc, Tuyết Anh đã uống say trở về phòng và nhìn thấy Khánh Hà đang ôm lấy tấm ảnh của nàng mà âu yếm hôn. Không biết lúc đó ma xui quỷ khiến làm sao, Tuyết Anh lại bước vào còn chủ động ôm hôn Khánh Hà trước. Sau đó thì cái gì đến đã đến. Tuyết Anh đã trao lần đầu tiên của mình cho một người mà nàng không bao giờ nghĩ sẽ có tình cảm. Chính vì như vậy, sau khi tỉnh lại, Tuyết Anh cảm thấy rất sợ hãi và không thể đối mặt với Khánh Hà. Cô không nghĩ là chán ghét Khánh Hà nhưng cô không muốn bản thân mình lại yêu đồng tính. Càng không nghĩ đến sẽ duy trì thứ tình cảm kì lạ này với Khánh Hà. Thế là sau đó, cô đã lạnh nhạt Khánh Hà. Khánh Hà cũng không biết bản thân đã làm sai gì cho nên mới tìm đủ cách dỗ dành Tuyết Anh, nhưng rốt cuộc cũng vô ích. Một ngày, Tuyết Anh đột nhiên biến mất. Khánh Hà đã tìm rất nhiều cách, thăm dò nhiều bạn bè nhưng cũng không có kết quả. Bẵng một cái đã hai mươi tám năm, gặp lại, hai người đã sắp là hai bà lão sáu mươi. Vậy mà, Khánh Hà vẫn còn có biểu lộ như thế, Tuyết Anh vừa ngượng vừa ngại, bà hít hít, gạt nước mắt, lãng sang chuyện khác:
- Vậy còn Hà, con gái của Hà nghe nói cũng bị nặng lắm. Con bé trông cũng xinh như thế lại vì tình mà nhảy lầu sao? Gã khốn kiếp kia là ai? Còn nữa, sao tôi không thấy ba của con bé đến đây?
Khánh Hà bất chợt cười nhẹ. Dù qua bao nhiêu năm bà vẫn cứ nụ cười như thế, trầm tĩnh điềm đạm, sẵn sàng đối mặt mọi chuyện xảy ra:
- Trương Khiết thật ra chỉ là con gái nuôi của tôi. Tuyết Anh, bao nhiêu năm qua, tôi vẫn chưa từng kết hôn cho nên con bé làm sao có ba được?
Hai người lại bắt đầu lâm vào trầm mặc. Tuyết Anh không dám nhìn thẳng. Khánh Hà cũng lặng lẽ cúi mặt, không nhìn Tuyết Anh.
-----------
Ở trong phòng bệnh, Minh Anh cuối cùng cũng đã tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài hiếm hoi. Động tác đầu tiên của nàng là vươn vai, sau đó liền đưa tay sang bên cạnh để mò tìm sấp tranh nàng đã vẽ. Bởi vì nàng bị thương ở cổ, muốn quay người hay gượng dậy đều rất khó khăn và đau đớn. Phải mất một lúc, nàng mới mò tay chạm được vào sấp tranh. Nàng cầm lấy bức tranh cẩn thận lật mở ra nhìn vào, sau đó bất ngờ chấn động đến bật dậy. Trong tranh cư nhiên lại có chữ! Từng bức tranh là khung cảnh nàng vẽ lại những tình huống đã xảy ra ở cổ đại cùng công chúa. Nếu không phải là người trong cuộc trải nghiệm, sao lại có thể nhìn tranh mà viết ra được lời thoại, còn viết đúng đến từng chữ.
Minh Anh kích động muốn bật ngồi dậy. Nhưng cổ nàng di chuyển bất tiện, nàng bị đau đến phải hít thầm mấy hơi để nén chịu. Nghĩ đến người đã viết những chữ kia vào tranh của nàng, nét chữ kia đúng thật là của công chúa. Minh Anh vừa vui mừng vừa căng thẳng. Công chúa đến rồi! Nhất định là nàng ấy! Nàng có cảm giác đó chính là nàng ấy!
Minh Anh vui quá, không kịp chờ thêm nữa đã vội lê lết cái thân thê thảm, một tay bưng bình dịch truyền, một tay đỡ cái cổ. Chân trái cũng bị băng bó, toàn bộ sức nặng thân thể đều đặt hết lên chân phải. Minh Anh nặng nhọc gian khó, lê lếch ra được tới hành lang, nhìn trái nhìn phải rồi bắt đầu gọi tên kêu tìm công chúa. Những người bệnh xung quanh nhìn thấy bộ dạng và hành động nàng lạ lùng như thế, họ lập tức sợ hãi, liền lãng tránh đi chui vào phòng bệnh đóng cửa. Minh Anh càng gọi, hành lang càng vắng. Mọi người là bị nàng làm cho sợ hãi, tưởng nàng bị điên rồi, không ai muốn sẽ va chạm phải người điên đâu.
- Công chúa, nàng đâu rồi! Nàng đến đây đi! Ta là phò mã. Ta là Lưu Kì Anh của nàng đây mà!
Cả hành lang bệnh viện bất ngờ vắng tịt. Bệnh nhân, thân nhân đều vô phòng trốn. Các y tá bác sĩ không có chuyên trách cũng chỉ đứng từ xa nhìn tới chứ không dám vội vàng đi qua.
- Công chúa, ta biết nàng ở đây mà. Nàng ra đây đi! Ra đi đừng trốn nữa! Ta mong nhớ nàng rất khổ sở. Ta nhớ nàng nhiều lắm, Vĩnh Ninh, nàng ra đây đi mà!
Bởi vì thân thể thương tích bất tiện, nàng không thể di chuyển được bao xa. Tìm kiếm hồi lâu cũng không thấy người mình mong muốn, ngược lại còn doạ cho bao nhiêu người khác sợ hãi. Minh Anh tuyệt vọng lại phịch quỳ xuống đất oà khóc. Cuối cùng vẫn là thất vọng. Cuối cùng cũng không gặp được nàng ấy.
Từ bên ngoài đi vào hành lang, bà Tuyết Anh chưa kịp nhìn thấy đã nghe được tiếng con gái bà gọi công chúa thất thanh. Mỗi lần nghe như thế bà đều rất khổ sở, trong lòng vừa đau đớn và thương xót cho cô con gái tội nghiệp kia. Minh Anh còn trẻ như vậy, có tội tình gì đâu?
- Đấy, lại bị như thế rồi đấy! Hà xem, con bé...con bé....hu...hu.
Bà mẹ không chịu nổi đả kích lại tựa vào vai của người bạn kia mà nỉ non. Trong khi đó, cô gái đi cạnh hai người lại bình tĩnh hơn. Nàng ấy cũng mặc bộ đồng phục bệnh nhân, tóc dài xoã xuống, trên trán lại buộc băng. Chân nàng lành lặn nhưng trên tay trái bị gãy, còn đang băng bột. Nàng di chuyển chậm rãi, đến trước mặt Minh Anh, nhìn nàng ấy hồi lâu sau đó bất ngờ buông một câu khiến người kia đang khóc mịt mù cũng bị chấn động đến trợn tròn mắt.
- Bổn cung ở đây!
Trước mặt là một cô gái độ khoảng hai mươi, khuôn mặt cực kì xinh xắn, tuy có phần nhợt nhạt yếu ớt nhưng thần thái nàng vô cùng trang tĩnh kiêu kì, ánh mắt long lanh toả sáng. Nàng cười nhẹ nhàng và tươi tắn, dù trong bộ y phục bệnh nhân cũng không mất đi khí chất cao quý vương giả.
Minh Anh nghẹn một hồi mới dám nhìn thẳng. Người con gái trước mắt này, giọng nói này, khí thế này...
"Phịch". Minh Anh cố gượng đứng lên để nhìn kĩ nhưng rốt cuộc vẫn bị ngã quỵ xuống đất. Vẫn là tư thế quỳ này trước công chúa, Minh Anh khổ sở hết sức bởi vì chiếc cổ. Nàng ngượng ngùng vừa đặt cái bình thuốc truyền dịch xuống đất, một tay đỡ cổ, một tay chống đất để gượng đứng. Nàng thất vọng mấy lần rồi, lần này phải nhìn cho rõ.
Cô gái kia lúc này cũng quỳ xuống, mặt với mặt với Minh Anh rồi, nàng nhìn thật sâu vào mắt người trước mặt:
- Phò mã, bổn cung đến rồi! Bổn cung đến để cùng ngươi thực hiện lời hẹn ước.
Cô gái bất ngờ lấy ra một chiếc nhẫn, quỳ một gối trước Minh Anh, mỉm cười hỏi:
- Phò mã, ngươi từng nói ở chỗ của ngươi, yêu nhau thì phải có nghi thức cầu hôn. Nay bổn cung lại cầu hôn ngươi, ngươi gả cho bổn cung, được không?
------------
Sau nửa tháng nằm viện, rốt cuộc Minh Anh cũng đã được bác sĩ thả. Trên đường về nhà, nàng thật sự đã vui đến muốn nhảy nhót, bởi vì lúc này nàng không chỉ về nhà một mình mà còn có công chúa. Thật không dám tin nổi, công chúa vì nàng lại xuyên đến! Thật sự công chúa vì nàng mà xuyên đến! Minh Anh sướиɠ đến sắp điên mất, cứ y như em bé chui vào lòng cô gái kế bên hết hôn hít rồi lại làm nũng.
Cô gái ấy tên là Trương Khiết, là con gái nuôi của Khánh Hà, bạn của mẹ Minh Anh. Trương Khiết trước đây từng thích một đồng nghiệp nam, sau đó mới biết ra bị anh ta lừa dối. Vợ của anh ta đã đến công ty gây chuyện, mắng chửi nhục nhã làm Trương Khiết mất hết danh dự nên mới nghĩ quẫn mà nhảy lầu tự tử. Sau đó, lúc Trương Khiết được đưa đến bệnh viện thì nàng đã hồn lìa khỏi xác. Rồi không hiểu sao ngay lúc ấy, cỗ hồn phiêu dạt của Vĩnh Ninh lại bị hút vào thân thể của Trương Khiết. Có lẽ do hai người lúc chết đều là tự tử vì tình, hai linh hồn có chút tương thông tương cảm cho nên lúc Trương Khiết đi, cỗ thân thể liền bắt lấy Vĩnh Ninh thay thế. Cũng có thể là do thế lực siêu nhiên nào đó tác động. Bởi vì cảm động mối tình tha thiết của phò mã và công chúa cho nên mới đặc cách tái sinh cho công chúa để hai người ở hiện đại lại tiếp tục nối duyên.
Minh Anh nghe Vĩnh Ninh kể xong, nàng mừng lắm. Nàng nắm tay Vĩnh Ninh, nhìn đắm đuối. Thời gian qua Vĩnh Ninh là một cỗ hồn theo sau Minh Anh, cũng đã biết cái tên này si tình nàng dữ dội lắm. Nàng vừa thương vừa áy náy, cũng không biết phải làm sao mới bồi hết cuồng si luyến ái của người này. Ở cổ đại, nàng đã liên lụy người này quá nhiều, hại nàng phải chết đi sống lại rốt cuộc cũng không thể hạnh phúc bên nhau. May mà trời xanh còn thương, cho nàng đến đây. Loại tình cảm vượt thời gian phi tưởng tượng này lại thực sự xảy ra, cơ duyên lớn đến như vậy, hai nàng nhất định phải thật trân trọng, tuyệt sẽ không để lãng phí một giây.
- Phò mã, hôn ta!
Vĩnh Ninh cũng không biết khách khí, không quan tâm đến trên xe còn có hai bà mẹ ngồi ghế trên. Minh Anh cũng sẽ không để tâm, công chúa muốn nàng hôn, nàng ngu sao từ chối.
Thế là...
Bà Tuyết Anh nhắm mắt, không dám nhìn đằng sau mà những âm thanh kia làm mặt bà cũng phải đỏ lên. Bà Khánh Hà lái xe, trái lại rất thoải mái, liếc nhìn kính hậu xem cảnh nóng phía sau rồi nhàn nhạt nhếch môi:
- Dù sao, để nó yêu con gái vẫn còn tốt hơn để nó phát điên, không phải sao?
Bà Tuyết Anh mở mắt nhìn qua Khánh Hà, bà nhép miệng muốn nói nhưng rốt cuộc lại không nói. Bà Khánh Hà cũng không nói gì nữa, chỉ điềm đạm lái xe. Lúc rẽ vào đường nhỏ, bà tiện tay bật mở một bài hát mà nhiều năm trước bà cùng người kế bên từng vô cùng yêu thích.
"Youre always on my mind
All day just all the time
Youre everything to me
Brightest star to let me see
You touch me in my dreams
We kiss in every scene
I pray to be with you through rain and shiny days..."
(Love paradise - Kelly Chen)
------------Hết-----------
Triệu Kit: Kết rồi đó. Tôi biết mọi người sẽ thấy không thoả mãn vì tại sao laị cho nhân vật chết rồi hồi sinh ở hiện đại. Tôi biết nhiều người sẽ cảm thấy như vậy có khác nào SE, đúng hông?
Thật ra ban đầu tôi không nghĩ sẽ cho nhân vật trở về hiện đại đâu. Tôi tính là hai người họ sẽ cùng nhau về đào nguyên và từ đó an ổn. Nhưng nếu đơn giản như vậy tôi viết không có đã. Với cái nữa, từ văn án tôi đã nói nhân vật Vĩnh Ninh chết trận. Đó là vai trò lịch sử của nàng ấy và để trong bối cảnh truyện, sau cuộc chiến nàng ấy và phò mã cũng hết vai rồi. Hơn thế nữa, phò mã ở cổ đại bao bọc công chúa quá nhiều cho nên dễ thấy công chúa là một nhân vật chỉ để trưng bày, thậm chí sẽ có bạn thấy công chúa không nên là nữ chính nữa á. Tôi biết hết cho nên tôi mới đưa công chúa về hiện đại để nàng có cơ hội thể hiện một chút. Ít ra nhìn vào bạn sẽ không nói tác giả thiên vị công chúa, đúng không nè?
Thôi, cũng đã viết xong được rồi. Nhờ có trận nghỉ dịch này mà tôi mới có thời gian viết xong bộ này đó. Lâu rồi không viết, rất sợ mạch cảm xúc truyện bị thất lạc, nội dung sẽ loạng choạng trước sau. Nhưng mà hên, không đến mức đó. Trong vòng 20 ngày nghỉ dịch mà viết ra được 52 chương truyện, tôi vẫn cừ các bạn nhỉ?
Rất cảm ơn các bạn vẫn chờ bộ này dù đã bị Kit cho chờ lâu đến vậy. Cảm ơn sự nhiệt tình ủng hộ của các bạn. Mỗi khi nhìn thấy comment của các bạn chính là động lực để Kit viết và cũng là thuốc tăng lực để Kit hoàn thành truyện thật nhanh. Vậy cho nên, rất hoan nghênh comment của các bạn!