Trong phòng, phò mã đặt công chúa ngồi trên giường, bản thân đang ngồi phía dưới tự mình rửa chân cho công chúa. Công chúa nhìn đắm đuối khuôn mặt trầm tĩnh của người mình thương, tâm tình nàng thật hưởng thụ sự chăm sóc dịu dàng và tỉ mỉ ấy.
Sau khi phò mã giúp công chúa lau khô chân, vừa định quay đi thì đã bị công chúa dùng đôi chân câu hông kéo lại. Phò mã phì cười, không hề phản đối ngược lại còn rất phối hợp nằm đè lên ngực công chúa, ngón tay nhẹ điểm chóp mũi nàng, khẽ nói:
- Nàng cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi. Chuyện của tứ vương gia đã có ta. Hơn nữa nàng cũng thừa hiểu ở tình hình hiện tại chúng ta không thể nôn nóng. Nàng vội vã lên kinh chính là thừa nhận nàng có ý đồ chống đối với tân đế. Không sợ điều vạn nhất, chỉ là không thể không có lòng đề phòng. Nếu hoàng thượng thật sự muốn gϊếŧ tứ vương gia thì vốn không cần phải phiền phức đưa vào cung mà giam giữ. Tứ vương gia ở trong chỗ vạn hiểm mà tồn tại, đương nhiên cũng không phải không có thủ đoạn phòng thân.
Vĩnh Ninh im lặng lắng nghe. Hiển nhiên nàng hiểu những âu lo đó của phò mã. Nhưng nàng manh động như vậy bởi vì tin tức đưa đến đột ngột quá. Phần vì lo lắng cho hoàng huynh có chuyện, phần lại do tâm tình không tốt, đúng lúc bị những thống lĩnh kia thúc bách khẩn cấp khiến nàng nhất thời nôn nóng mới muốn nhắm mắt liều thân. Bây giờ nghĩ lại, cũng may là không đi. Lúc này, nàng có phò mã ở bên. Chỉ cần mỗi câu "đã có ta ở đây" của phò mã thì với Vĩnh Ninh nàng chính là cả bầu trời rộng mở.
Vĩnh Ninh dịu dàng câu ôm lấy cổ phò mã, ở trên trán nàng ấn xuống mấy cái hôn rồi nhẹ nhàng bên tai thủ thỉ:
- Phò mã, thời gian qua bổn cung thật sự nhớ ngươi đến khổ. Nếu không phải hoàng huynh nói ngươi còn sống, bổn cung thật sự không biết phải làm sao?
Chính Vĩnh Ninh cũng không ngờ sẽ có ngày mình lại vì một người mà cực độ thương tâm sống không bằng chết. Phò mã người này thật sự là phúc duyên mà Vĩnh Ninh hằng mong ước cho nên nếu không còn phò mã, nàng cũng không nuối tiếc nhân sinh nhạt nhẽo này.
Phò mã thâm trọng nhìn công chúa thật lâu. Lắm khi, lời nói ngọt ngào mấy cũng không thiết thực bằng hành động. Công chúa cứ thủ thỉ tâm tình của công chúa, phò mã chỉ nhẹ nhàng đáp lại bằng những cái hôn ngập tràn thương tiếc và nâng niu. Từ chiều đến đêm, hai người cứ như thế vỗ về ân ái với nhau. Tận đến mờ sáng hôm sau, phò mã mới vừa chợp mắt đã bị một cơn đau xé môi làm hốt hoảng mà tỉnh. Trước mặt là công chúa lại đang rưng rưng nước mắt. Công chúa khẽ hít hít, vẻ ủy khuất mà nghiến răng oán giận nhìn phò mã than:
- Nhưng mà bổn cung thật sự không buông bỏ được. Phò mã, sáu tháng qua ngươi dám quên bổn cung! Bổn cung thương nhớ ngươi đến sống dở chết dở trong khi ngươi lại dám quên bổn cung? Ngươi quên bổn cung nhưng lại ở bên Vũ Nguyệt Tuyền nàng nàng thϊếp thϊếp! Phò mã, ta hận! Bổn cung cắn chết ngươi!
...
Sáng hôm sau, phò mã xuống giường trong bộ dạng thật sự đáng thương. Công chúa đúng thật là nhỏ mọn mà còn thù dai nữa. Rõ biết là bản thân nàng không hề cố ý quên nàng ấy vậy mà còn ôm thù mà phạt nguội nữa.
Phò mã thở dài một tiếng, tay sờ sờ lên chỗ môi bị sưng. Ôi thôi thì...coi như là một dạng tình tứ đi! Chỉ có điều hôm nay nàng phải ra ngoài, với bộ dạng này thật sự rất khó xử.
Bửa điểm tâm, phò mã chỉ có thể húp cháo. Công chúa đêm qua xuống miệng thật quá nặng. Quả nhiên lòng dạ nữ nhân thật khó lường, thương thì thương lắm nhưng ghen lên thì cũng tàn bạo hiểm ác, một chút cũng không biết thương tiếc người ta!
Sau khi dùng điểm tâm, nàng cùng Tiểu Phụng và Tiểu Linh thảo luận kế sách đưa hết số thần khí tự chế ấy lên kinh chuẩn bị hành động. Mặt khác, nàng cũng phân phó Thanh Nhi ra ngoài loan một số tin gây nhiễu loạn dư luận. Nàng nhớ trong lịch sử có viết, Vĩnh Ninh công chúa ra quân thuận lợi cũng nhờ được lòng dân tiếp ứng. Hiện tại, nàng cũng muốn nương theo tình thế để giúp công chúa tạo chút tiếng thơm. Chuẩn bị như thế cũng chỉ là hậu phương thôi. Phần quan trọng nhất là binh lực. Chỉ trong vòng mấy tháng Vĩnh Ninh chiêu được một vạn binh cũng đã không đơn giản. Nhưng lấy một vạn để đấu ba mươi vạn thì thật đúng là châu chấu đá xe. Đừng nói ở đây các nàng đều không biết binh pháp, mà sợ là dù cho có Khổng Minh tái thế cũng không dễ làm được đâu.
Minh Anh nghĩ đến đây, nàng sực nảy ra một ý. Nàng lập tức muốn ra ngoài. Vĩnh Ninh nhìn theo, thấy phò mã vì mình mà tất bật như vậy trong khi bản thân nàng lại không thể làm được gì. Nàng vừa buồn vừa thấy áy náy. Trước đây nàng còn rất xem thường phò mã nhưng bây giờ vào chuyện rồi mới thấy phò mã thật sự bản lĩnh, có dũng có mưu, lại là một người rất nhiệt tâm, trọng tình cảm. Trong khi bản thân nàng đến giờ ra mới nhận ra nàng ngoài là công chúa cái gì nàng cũng không làm được. Lần đầu tiên trong đời Vĩnh Ninh thừa nhận mình thất bại. Nàng tủi hổ nhìn theo bóng phò mã đang hướng về đường lớn mà thở dài.
Đến An Thế Đường, các hạ nhân phụ việc ở đó nhìn thấy nàng cũng khá giật mình. Bọn họ biết nàng trong thân phận là Chân Khanh cô nương, nay lại nhìn thấy nàng trong bộ nam trang, thật cũng có chút hiếu kì. Nàng cũng không để ý bọn họ, cứ chạy thẳng vào phòng khám tìm Nguyệt Tuyền nói chuyện. Đúng lúc ở bên trong Nguyệt Tuyền đang khám cho một khách nữ bị đau bụng. Nguyệt Tuyền đang dùng tay ấn lần trên bụng người bệnh để xem xét thì đột nhiên rèm cửa bị đẩy, một bóng nam nhân xộc thẳng vào. Nữ nhân kia hốt hoảng vội kêu lên một tiếng. Minh Anh ngại ngùng liền quay trở ra. Đợi đến khi nữ nhân kia khám xong bước ra, giọng Vũ Nguyệt Tuyền ở bên trong nhẹ nhàng nói:
- Phò mã gia đến là có việc gì, xin mời nói!
----------
Sau khi rời khỏi An Thế đường, Minh Anh định một đường đi thẳng về đào nguyên. Trên đường ngang qua chỗ của ông lão kể chuyện lần trước. Lúc này, ông ấy cũng đang kể chuyện. Nàng cũng đang lúc nhàn rỗi nên cũng muốn dừng lại để nghe một chút.
- Lần này, ta kể câu chuyện về một vị phò mã si tình và một nàng công chúa bướng bỉnh. Năm ấy, ở nước nọ có một đoàn sứ tiết đến khıêυ khí©h. Bọn họ thách đố các tài tử trong nước. Nếu triều đình thua, chẳng những phải bị mất danh dự mà còn phải đem công chúa gả cho họ, lại thêm cắt đất dâng thành...
Minh Anh càng nghe càng cảm thấy hoang mang. Câu chuyện này làm sao ông lão lại biết? Còn kể ra tỉ mỉ chi tiết như vậy? Đây không phải chuyện có thể tùy tiện ra bàn luận. Hay là trong triều đã có người nghi ngờ chuyện nàng thay mận đổi đào thoát khỏi án tử cho nên đã đến đây thăm dò, mục đích truy cùng diệt tận.
Minh Anh cảnh giác lùi lại một chút, âm thầm quan sát xung quanh xem có ai khả nghi không. Đang lúc căng thẳng như thế, nàng bị một bàn tay chụp lấy từ bên trái. Ngay lập tức, nàng vung tay gạt bỏ ra để bỏ chạy, không ngờ người kia còn nhanh tay chẳng những giữ được nàng mà còn áp sát đến ôm lấy hông nàng sau đó mới thổi nhẹ bên tai nàng nói khẽ:
- Là bổn cung!
Minh Anh thở phào một tiếng, quay lại nhìn thấy Vĩnh Ninh lại đang cải trang thành hành khất. Minh Anh tròn mắt:
- Nàng đang đùa gì đấy?
Công chúa ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng sau đó kéo nàng đến gần một chút để nghe tiếp câu chuyện ông lão đang kể kia.
- Aì! Phò mã và công chúa thật ra là tiên đồng ngọc nữ tái sinh. Phò mã nghĩa đảm vân thiên phải lập biết bao công lao hạng mã mới có thể giành được chân tình của công chúa. Nhưng nào ngờ hai người chưa hạnh phúc được bao lâu lại bị kẻ gian hãm hại. Công chúa vì muốn cứu phò mã nên đã cầu xin hoàng thượng. Cầu đến mức trời cũng đổ mưa. Thiên nhân đều thương xót cho oan tình của phò mã. Nhưng hoàng thượng vẫn không thương xót, quyết định chém đầu phò mã. Khoảnh khắc đao phủ hạ xuống trên đầu phò mã, đột nhiên có một con rồng đen từ trên trời bay xuống cắp lấy phò mã rồi bay mất. Bởi vì rồng đen xuất hiện là điềm báo của thiên gia. Hoàng đế vì như vậy mới tra lại án, biết phò mã oan ức đã động đến thiên gia. Hoàng đế vô cùng hối hận nên đã ngã bệnh rồi không qua khỏi. Thái tử nối ngôi lại không quan tâm triều chính. Yêu nghiệt hoành hành, triều đình tan nát. Công chúa muốn cứu vãn thiên hạ nên mới khởi binh đánh tới giúp hoàng thượng diệt gian thần chỉnh đốn triều cương. Không ngờ, hoàng thượng bị yêu tà mê hoặc không tin hiền thần, kể cả công chúa cũng muốn đuổi cùng diệt tận. Trong lúc công chúa lâm vào cửa tử, phò mã từ trên không cưỡi hắc long bay đến đón lấy công chúa cùng bay đi. Sau đó, ông trời thịnh nộ đã giáng mưa suốt bảy ngày bảy đêm. Cả thiên hạ đều chìm trong biển nước. Người chết nhà mất, dân chúng cơ khổ cùng cực. Trong khi, hoàng đế vẫn ở trong cung không hề nghĩ đến dân chúng lầm than. Thiên tai dịch bệnh tràn lan, phò mã và công chúa không đành lòng nên lại cưỡi hắc long giáng thế, ban gạo và thuốc giúp đỡ cho dân nghèo. Từ đó, dân chúng đã lập đền thờ, mỗi khi có nạn, họ lại đến trước tượng thần của hắc long phò mã mà cầu khẩn đều rất linh thiêng.
Trong những người đến nghe chuyện có một người lên tiếng:
- Nói như vậy phò mã và công chúa đó là thần tiên giáng thế à?
- A, ta cũng nghe nói ở ngoài phủ Sở Nam mười dặm cũng có một miếu thờ phò mã đó. Có phải chính là vị phò mã mà lão nói không?
Một người khác lại chen lên:
- Câu chuyện này ta nghe lại rất quen. Dường như chuyện của công chúa Vĩnh Ninh và Lưu phò mã cũng gần như vậy ấy. Phò mã cũng là bị oan. Không lẽ phò mã cũng theo thần long rồi?
- Ấy, ta nghe nói trong miếu thành hoàng ở kinh thành thật sự có thờ hắc long thần. Sau khi Lưu phò mã mất đi thì hắc long đột nhiên cũng biến mất. Phải chăng đấy là điềm báo, Nam Thiên quốc chúng ta gϊếŧ oan thần tiên sống cho nên ông trời mới nổi giận, sẽ trừng phạt chúng ta hay không?
- Đi thôi, chúng ta ra miếu phò mã, miếu thành hoàng xem thử có còn hắc long hay không?
...
Đám người lũ lượt kéo đi. Minh Anh nhìn theo mà ngơ ngác. Trời ơi, ông lão kể chuyện nói xàm nói bậy vậy mà họ cũng tin? Câu chuyện kia đoạn đầu thì thật kể về nàng và Vĩnh Ninh, nhưng đoạn sau rõ ràng là hư cấu. Còn nói cái gì mà tiên đồng ngọc nữ tái sinh ư? Minh Anh bụm miệng cười một hơi. Đúng lúc đó, một người từ xa chạy ngược lại hướng ông lão kể chuyện nói to:
- Phò mã công chúa là thần long hiển linh thật rồi ông lão ơi! Ta vừa cầu xin, liền nhặt được một thỏi bạc lớn đây này!
Mọi người bắt đầu nhốn nháo vây quanh hắn. Những lời bàn tán sôi nổi về phò mã và công chúa là thần tiên tái sinh cũng theo đó mà dâng trào. Vĩnh Ninh nghe xong, đắc ý phủi phủi tay rồi kéo Minh Anh cùng đi. Hai người sánh bước bên nhau, Minh Anh đan tay vào tay công chúa, vừa đi vừa đung đưa, nhìn nàng cười hỏi:
- Hoá ra là nàng ở đây giả thần giả quỷ lừa gạt dân chúng sao? Nếu để họ biết được, họ nhất định sẽ ném đá chết chúng ta.
Vĩnh Ninh bĩu môi phì một tiếng:
- Dân chúng phần nhiều là mê tín, chỉ cần cho họ chút lợi ích thì ngươi nói ngươi là ngọc hoàng đại đế họ cũng tin. Vậy nên, cứ để cho họ có niềm tin. Bổn cung cũng không có gì ngoài tiền. Giúp cho họ vui vẻ, bổn cung cũng được lợi không phải sao?
Minh Anh bắt đầu cảm thấy ngỗ ngáo với tư duy kia của công chúa. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng phải thật sự mở to mắt khi nhìn thấy sự sùng tín mù mịt của dân chúng vào trò mị của công chúa. Không biết từ đâu, tin đồn Lưu phò mã đã thành thần long thường ẩn hiện ở bên cạnh công chúa Vĩnh Ninh để bảo hộ công chúa. Và công chúa cũng là hiện thân của thần nữ ở lại nhân gian để giúp đỡ dân chúng. Các cửa hiệu, quầy hàng thuộc sản nghiệp của Vĩnh Ninh dài từ bắc vào nam. Trước đây, mỗi khi có đại hoạ thiên tai, các chưởng quầy cũng hay trích ra một phần hoa lợi để phát chẩn cứu dân. Bây giờ chỉ cần xưng ra đó là cửa hiệu của công chúa Vĩnh Ninh, dân chúng từng nhận ân huệ của nàng tất nhiên sẽ tin tưởng và quy phục nàng. Bây giờ khắp nơi trong phủ Sở Nam đều đồn lên Vĩnh Ninh là thần tiên sống, là ngọc nữ tái sinh. Có người còn quá lố hơn nói Vĩnh Ninh là bồ tát. Minh Anh nghe xong mà ôm bụng. Những người dân lành này thật tội nghiệp! Nếu họ mà biết Vĩnh Ninh công chúa của bọn họ đã từng là một đại ma đầu siêu ác thì chắc họ sẽ bị đả kích nhiều lắm.
Vĩnh Ninh nhìn phò mã bật cười mình đến nghiêng ngã. Nàng có chút không vừa ý, nhưng thật phải nói nàng cũng đã cố hết sức rồi. Ai bảo phò mã việc nào cũng giành hết. Nàng cũng không muốn bản thân mình không được tích sự gì cả cho nên mới giở một chút thủ đoạn gian thương, hi vọng có thể nhanh hơn đạt được mục đích quy phục nhân tâm mà phò mã đã nói.
Lúc này, phò mã thấy công chúa không vui liền không cười nữa, nhẹ nhàng ôm vai công chúa mà dỗ dành:
- Công chúa, ta không có cười nàng. Nàng thật sự đã làm rất tốt!
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà bịa chuyện mị dân, bịa hay đến mức ai cũng tin là thật, ngày nào cũng có người khấn lạy gọi tên phò mã và công chúa Vĩnh Ninh. Thủ đoạn này của Vĩnh Ninh thật sự cao minh. Xạo mà tài đến ai cũng phải tin, nàng quả nhiên có thiên phú làm giáo chủ!
- Tuy nhiên, chúng ta đã gây ra tiếng vang lớn đến như vậy rồi. Kế hoạch hành động nhất định phải thay đổi thôi.
Vĩnh Ninh gật gù, đang đợi phò mã nói tiếp thì đột nhiên bên ngoài có tiếng giao chiến. Lục Tiểu Phụng đang đánh nhau với một lão nhân tầm năm mươi tuổi. Lão nhân nhìn thấy Minh Anh với Vĩnh Ninh bước ra từ sau cánh cửa, liền hướng nàng nói:
- Ta đến đây không phải ý xấu. Ta muốn tìm Lưu Kì Anh công tử bàn chuyện liên hợp. Tại hạ là Dương Tứ, đại đương gia của Trùng Quang Hội.