Chương 48: Bổn Cung Không Có Tâm Trạng (B)

Đã muộn,

Trong ao ngọc nhẹ nhàng hương thơm, hơi nước lượn lờ mịt mờ, ẩn hiện mập mờ như trong tiên cảnh.

Thần thái Trường Ninh ôn hòa, chính là đang lấy tay thao nước thanh tẩy thân thể cho Tô Hạo, động tác nhẹ nhàng cẩn thận.

Làn da của Tiểu Nhân Nhân mỏng mảnh trắng nõn mềm mại, bọt nước chạm vào, như thủy tinh như minh châu, không nói lên được lời cảnh đẹp ý vui, trong mắt Trường Ninh không khỏi tràn đầy trìu mến.

Tô Hạo ngẩng đầu nhỏ lên, đôi mắt đẹp chớp chớp nhìn Trường Ninh, nhìn thấy từng biểu lộ rất nhỏ ở khóe mắt đuôi lông mày Trường Ninh, lúc này không nhịn được mở ra cái miệng anh đào nhỏ nhắn, vui vẻ cười.

Ánh mắt Trường Ninh đang đặt lên người Tô Hạo, cũng không chút chú ý biểu lộ của Tô Hạo.

Chợt nghe Tô Hạo kêu một tiếng, "Điện hạ?"

"Hả?"

Trường Ninh nghe được ngước mắt nhìn về phía Tô Hạo, không ngờ môi đỏ bị in lại một điểm mềm mại ------ Tô Hạo rướn cổ lên, môi anh đào nhỏ nhẹ nhàng đặt lên trên môi của nàng một nụ hôn.

Tô Hạo hôn xong nhanh chóng thu hồi lại môi mềm, hạ thấp lông mày, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đỏ bừng khuôn mặt bé nhỏ .

Trên mặt Trường Ninh "Xoạt" bọc một tầng băng sương, hơi nheo mắt sáng lại.

Tô Hạo theo lông mi từ dưới hướng lên, chuyển động hai đôi hắc ngọc trong sáng lén lút nhìn Trường Ninh một chút, không nhìn thì thôi, vừa nhìn giống như đối mặt với băng lạnh, mang con ngươi trượt xuống, cúi đầu loay hoay ngón tay.

Rốt cục, Trường Ninh nhếch đôi môi dần dần buông lỏng, một tia hài lòng mỉm cười nhợt nhạt phá tan đi lạnh lùng trên khuôn mặt, vẻ mặt ôn hòa, cũng không truy cứu cái gì, vẫn quay đầu lại tiếp tục tẩy trần cho Tô Hạo.

Tô Hạo âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới ngẩng đầu lên, vẫn đến xem Trường Ninh.

Một hồi lâu sau, Tô Hạo lại nói, "Điện hạ?"

"Hả?"

Trường Ninh vẫn như vừa nãy đáp một tiếng như vậy, nhưng cũng không có nhìn Tô Hạo.

Chỉ nghe Tô Hạo nói, "Thái tử điện hạ có khỏe không? . . . . . ." Đồng thời mất đi ái phi cùng Trường Tử, bi ai có thể tưởng tượng được.

Trường Ninh đương nhiên biết nàng nói cái gì, "Không tốt lắm, tính cách hắn khá là rắc rối, chịu đả kích như vậy, trong lòng đau khổ cùng hận thù đan xen, không chỗ phát tiết. . . . . ." , nói tới chỗ này dừng lại, lại nói, "Ta căn dặn mẫu hậu phải cố gắng khuyên bảo hắn, thêm vào nữa là ngự y kê thuốc an thần, khoảng chừng một tháng nửa tháng liền có thể khôi phục tâm trí."

Trường Ninh tuy là nói nhẹ như mây gió, Tô Hạo lại nghe ra trạng thái tinh thần của thái tử đang vô cùng bất ổn, khoảng chừng đã gần đến điên, trong lòng rất là lo lắng, lông mày bất tri bất giác cau lại lên.

Trường Ninh nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, nói sang chuyện khác, "Kỳ thực ngày đó ngươi đến Chu phủ đến cùng làm cái gì ?"

". . . . . ."

Tô Hạo vẫn cho rằng chuyện này đã qua, không nghĩ tới Trường Ninh sẽ nhắc lại chuyện cũ, nhất thời nghẹn lời, không có gì để nói.

Trường Ninh vẫn chưa truy hỏi, chỉ nói, "Ở triều đại, Kinh Triệu Duẫn là chủ quản quan văn hành chính, cũng không binh quyền, Chu Thế An không cách nào ứng đối Nguyên Tử Độ."

Nguyên lai Điện hạ đã sớm nhìn thấu tâm tư của mình. . . . . .

Tô Hạo chỉ đành thật thà nói, "Ta đã biết đến Kinh Triệu Duẫn không có binh quyền , nhưng thủ hạ của hắn có phụ trách bảo an Tuần Kiểm binh lính Kinh Thành, nếu như có thể tăng mạnh huấn luyện cùng trang bị,thời khắc khẩn cấp khẳng định có thể phát huy được tác dụng."

Trường Ninh nghe xong không tỏ ý kiến, nửa ngày, bỗng nói, "Phò mã cảm thấy Tiểu Kiều có phải là nên lập gia đình?"

". . . . . ." Tô Hạo nháy mắt nhìn Trường Ninh, không hiểu nàng đột nhiên nhắc đến đề tài này dụng ý là gì ?

Chỉ nghe Trường Ninh khẽ nói, "Tiểu Kiều năm đã 18, nên lập gia đình." Ngừng chốc lát, lại nói, "Nàng tài mạo song tuyệt, Phò mã ngươi nói, hạng người gì ? Nhà nào mới xứng được nàng vào cửa ?"

Tô Hạo hơi động trong lòng, thái tử phi mới qua đời...... Lẽ nào. . . . . . ? Vội nói, Giàu nghèo thế nào cũng không trọng yếu, chỉ là tính tình tiểu Kiều hoạt bát hiếu động, không thích hợp gả tiến vào nhà có nhiều quy củ, như vậy nhất định sẽ buồn chết nàng."

Trường Ninh nghe xong, ngưng mắt thẩm vấn Tô Hạo, "Ơ?"

"Ta nghe Chu Lập Chu Hành nói, tiểu Kiều thuở nhỏ bướng bỉnh, khi sáu tuổi đã từng đầu hướng vào một cái vò, trong vò có nước, hai tay nhỏ chống vại, nắm bàn chân nhỏ bay nhảy trên mặt nước chơi đùa, tư thế khác người như vậy chỉ nàng nghĩ ra, cũng chỉ có nàng dám thử nghiệm."

"Thật sao? Phò mã biết đến không ít đây."

Tô Hạo đang nói đến đoạn cao hứng, không chú ý được vẻ mặt khác thường của Trường Ninh, miệng nhỏ tiếp tục ba hoa nói, "Hơn nữa tính cách Tiểu Kiều bướng bỉnh, việc đã quyết định nhất định phải làm đến cùng, lúc ba tuổi bước đi còn chưa vững, lại vì nắm một con ếch, bất khuất kiên cường đuổi tới hồ nước, mắt thấy con ếch thả người nhảy một nhảy xuống hồ nước, Tiểu Kiều cũng không chịu từ bỏ, tức giận cũng bay xuống hồ nước, may có một gia đinh nhanh mắt nhìn thấy, nàng sau khi rơi xuống nước còn chưa kịp chìm bị gia đinh nhấc một chân nâng nàng từ dưới mặt nước lên, chỉ thấy trong bàn tay nhỏ của Tiểu Kiều vẫn nắm chân sau của con ếch, con ếch cùng với Tiểu Kiều ướt như chuột lột, con ếch rốt cuộc không thoát được ra khỏi bàn tay của nàng, mọi người không khỏi cười to."

Tô Hạo nói xong cũng không chờ Trường Ninh phản ứng, chính mình trước tiên ha ha nở nụ cười.

"Nói như vậy, " Trường Ninh nheo mắt sáng lại, cười như không cười nói, "Tiểu Kiều này muốn được gả cho phò mã, cũng nhất định phải làm bằng được, cũng khó trách Phò mã cao hứng như thế."

Nụ cười trên mặt Tô Hạo bỗng chốc đông cứng, "........"

Điện hạ rõ ràng hiểu lầm ta......

Trở lại ngủ phòng, nằm ở trên giường nhỏ, Tô Hạo lăn qua lăn lại không ngủ được.....

Muốn cùng Trường Ninh giải thích, lại sợ vừa tô vừa đen, không giải thích lại sợ sinh ra hiểu lầm không đáng có, tình huống khó xử như vậy, khó có thể ngủ.

"Phò mã sớm chút ngủ đi, Bổn cung đêm nay không tâm tình."

Giọng nói Trường Ninh bất ngờ vang lên.

Sớm chút ngủ đi. . . . . . Không tâm tình. . . . . . ?

Khuôn mặt Tô Hạo bỗng chốc đỏ bừng, làm sao lại có cảm giác hiểu nhầm càng ngày càng lớn.

Giờ khắc này, Chu phủ, trong khuê phòng Tiểu Kiều.

Huyền Tuyết ngồi ở bên cạnh bàn bát tiên, hai tay ôm ngực, hai chân để lên bàn, cùng ánh nến trên bàn đồng thời đung đưa.

"Chu đại tiểu thư, theo ngươi, người phu nhân xinh đẹp kia ước chừng bao nhiêu tuổi ?"

Tiểu Kiều liếc nàng một chút, tức giận nói, "Bao nhiêu tuổi bản tiểu thư không đoán được, nhưng cũng có thể khẳng định vị phu nhân kia cũng là người trẻ tuổi."

Huyền Tuyết không khỏi nắm hai tay vuốt ve mặt, giả vờ giật mình nói, "Bổn cung chủ đã già thế sao ?" Tiện đà xoa nắn chảy nước mắt, "Ô ô, Bổn cung chủ mới 25 tuổi, không nên là phong nhã hào hoa mới đúng không?" Bỗng từ trên ghế đứng dậy, "Chu đại tiểu thư phiền ngươi giúp Bổn cung chủ mở cửa sổ một lúc, bổn công chủ muốn nhảy lầu."

Ngón tay út Tiểu Kiều chỉ ra cửa sổ, "Cửa này từ khi ngươi đi vào đến giờ vẫn chưa đóng."

Huyền Tuyết kéo kéo tay Tiểu Kiều, "Vậy ngươi tuyệt đối đừng cản ta."

Tiểu Kiều buông tay nàng ra, chẳng thèm nói.

Huyền Tuyết biết rõ diễn tiếp cũng chẳng để làm gì, lại ngồi xuống ghế, tiếp tục đề tài trước, "Ngươi nói phu nhân kia đối với ngươi nở nụ cười, không biết nụ cười kia có thâm ý khác hay không ?"

"Bản tiểu thư không nhìn ra thâm ý, chỉ cảm thấy cũng không ác ý."

Huyền Tuyết gật gù, "Nói như vậy, bọn họ vẫn chưa hoài nghi ngươi đến thư viện là có ý đồ."

"Hừ, bản tiểu thư vốn là không có ý đồ." Tiểu Kiều chu miệng nhỏ nói, nói xong đổi đề tài, "Ta một mực nghĩ ----- phụ nhân kia đến tột cùng là thân phận gì? Diễm lệ như vậy, lại công phu xuất quỷ nhập thần, vì mục đích gì lại xuất hiện ở trong thư viện ?"

"Thân phận của nữ tử này có hai loại khả năng, thứ nhất là Sư tỷ của Bạch Thực, là một tay tỳ bà, Thứ hai chính là môn chủ đương nhiệm của Ma Môn, ở trong giang hồ khá lâu nên có sắc thái thần bí."

"Đúng, ở trong thư viện còn có một thân phận khả nghi, chính là Phất Nguyệt công tử."

"Người này bổn cung chủ đã từng gặp qua, hơn nữa cũng từng giao thủ, hắn và Bạch Thực quan hệ không bình thường, nếu như Bạch Thực đúng là Thanh Hà Vương, người này quá nửa là nam sủng của hắn."

Tiểu Kiều gật gù, biểu thị tán thành, sau đó nói, "Tuy nói Thanh Hà Vương cùng Thanh Thành Vương đều thích nam sắc, nhưng so với Thanh Thành Vương kín hơn, lại ngụy trang thành dáng dấp nho sinh, khó có thể tìm ra kẽ hở, làm cho người ta khó mà xuống tay."

"Ôi, " Huyền Tuyết lắc đầu liên tục, trêu ghẹo nói, "Không nghĩ tới cõi đời này cũng có người để cho Chu đại tiểu thư hết đường xoay sở a."

Người này chính là ngươi rồi?

Tiểu Kiều nói thầm trong lòng , ngoài miệng nói, "Bản tiểu thư muốn tin tức, cho mời Quạ đen cung chủ đi nơi khác chơi."

Huyền Tuyết nở nụ cười, "Sau này còn gặp lại!" Thân hình tự cửa sổ nhảy ra.

Cũng trong lúc đó, thư viện, mật thất.

Phất Nguyệt cùng phụ nhân xinh đẹp đang ngồi cạnh bàn, thấy Bạch Thực đi vào, vội vàng đứng dậy hành lễ, "Môn chủ."

Bạch Thực gật gù, ra hiệu hai người ngồi xuống, sau khi nhìn về phía phu nhân kia nói, "Thanh Nguyệt, Chu Hành công tử này ngươi đã gặp được, ngươi xem xem, hắn là người thế nào ?"

Thanh Nguyệt nói ngay vào điểm chính, "Là dung mạo tuyệt đại mỹ nữ."

"A ha ha ha, " Bạch Thực ngửa mặt lên trời cười to, "Không sai, cái người tự xưng Chu Hành này đích thật là nữ tử, bản tọa lần đầu tiên thấy nàng liền đã nhận ra."

Thanh Nguyệt cười nói, "Đó là đương nhiên, lấy công lực của Môn chủ, bất cứ ngụy trang nào cũng không có thể qua mặt."

Bạch Thực hừ một tiếng, "Đâu chỉ là Chu Hành, chính là ngày ấy tự xưng phò mã Tô Hạo của Trường Ninh công chúa cũng là một thiếu nữ."

Phất Nguyệt nhíu mày nói, "Môn chủ cho rằng thân phận người "Chu Hành" cùng "Tô Hạo" là như nào đây ?"

Bạch Thực nói, "Đi Tẩu Nguyệt Lượng" đêm đó, "Chu Hành" từng lôi kéo "Tô Hạo" nói là muội muội Chu Tiểu Kiều, lúc đó "Tô Hạo" mang theo mặt nạ, ta không để ý dung mạo nàng, sau đó ở Chu phủ gặp lại, ta vừa ngửi được mùi hương trên người, liền nhân ra là "Chu Tiểu Kiều" đêm đó, khuôn mặt đẹp đó chính là Đại Tề đệ nhất mỹ nam Tống tiểu sử cũng khó có thể sánh vai, nếu nói là đệ nhất thiên hạ mỹ nữ Chu Tiểu Kiều, bản tọa đương nhiên tin tưởng."

Thanh Nguyệt nói, "Nếu như "Tô Hạo" là Chu Tiểu Kiều, vậy vị Chu Hành là người phương nào đây ? Dung mạo Chu Hành có thể tự xưng hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn rồi."

"Có hay không loại khả năng này, " Phất Nguyệt nói, "Chu Hành" kỳ thực chính là Chu Tiểu Kiều, "Tô Hạo" chính là Tô Hạo, trên phố đã sớm lưu truyền, dung mạo Tô Hạo vượt qua cả Tống tiểu sử rồi."

"Điều đó mà ngươi cũng nghĩ ra được." Thanh Nguyệt liếc Phất Nguyệt một chút, "Nếu theo thuyết pháp của ngươi, Đại Tề Phò mã chính là nữ tử, chẳng phải là chuyện cười lớn?"

"A ha ha ha, Đại Tề Phò mã là nữ tử, " Bạch Thực nghe xong cười ngửa tới ngửa lui, "Trên đời không có chuyện nào đáng cười hơn rồi."

Thanh Nguyệt cùng Phất Nguyệt đang muốn cười theo, chợt thấy sắc mặt Bạch Thực chợt thay đổi, trong mắt chợt hiên ra một màu đỏ sát khí, "Phất Nguyệt, sau đó ta động não một chút ! Loại suy luận hoang đường này bản tọa không muốn nghe thấy lần thứ hai."