Vị Bạch Thực công tử này cũng không thấy thế mà buông tha, hung hăng theo sát ở phía sau gọi, "Tiểu sinh Bạch Thực, hi vọng kết giao bốn vị công tử!"
Bốn người lúc đầu quyết định không để ý tới hắn, ai biết hắn mặt dày quyết không tha người, như oan hồn dây dưa không ngừng, càng ngày càng đeo bám.
Tô Hạo nói với Trường Ninh, "Không bằng cùng hắn hàn huyên một phen, sau đó sẽ nghĩ một biện pháp đuổi hắn đi, còn tiếp tục như vậy cũng không thể ngắm trăng, chỉ có thể trốn hắn mà thôi."
Trường Ninh nói, "Người này không rõ lai lịch, chưa chắc là có ý tốt."
Vừa dứt lời, đã thấy tiểu Kiều nhìn chung quanh một chút, từ chỗ của tiên sinh đoán quẻ lấy một tờ giấy, viết một tấm thiệp mời, dâng thư, "Kinh Triệu Duẫn Nhị công tử Chu Hành" .
Huyền Tuyết nói, "Chủ ý này của ngươi không tệ, chỉ sợ khó tránh khỏi bại lộ thân phận."
Tiểu Kiều liếc nàng một chút, "Bản tiểu thư tự có diệu kế, vẫn cần ngươi nói hay sao?" Lại nói, "Bản tiểu thư nhìn, người này có chút thú vị." Kỳ thực người này có ý đồ gì khác hay không không quan trọng, làm trái lại với Trường Ninh mới thật sự là thú vị."
Tô Hạo nhìn nhìn Trường Ninh, Trường Ninh không tỏ rõ ý kiến.
Lúc này Bạch Thực đã đuổi tới, tiểu Kiều liền nắm quạt đập vào vai hắn, "Vị huynh đài này, tuy rằng Bản công tử không cùng người xa lạ giao thiệp,nhưng thấy ngươi một đường theo sát không nghỉ, tâm ý của huynh đài làm tại hạ cảm động."
Bạch Thực này cười nói, "Trong biển tồn tri kỷ, thiên nhai như láng giềng, trước lạ sau quen, thiên hạ cũng không có người vĩnh viễn xa lạ." Nói xong lời đầu tiên từ trong tay áo lấy ra một phần thiệp mời, dâng thư họ tên, hiện ngụ ở nơi nào các loại, đưa cho Tiểu Kiều.
Tiểu Kiều nói, "Huynh đài mặc dù một thân trang phục nhà nho, không nghĩ tới lại phóng khoáng như vậy, " đem thiệp mời vừa mới viết xong đưa cho Bạch Thực, sau đó ôm quyền nói, "Hôm nay đêm trăng tròn, Kinh Thành cung nữ danh viện Giai ra, Bản công tử cùng ba vị bằng hữu vẫn còn nhiều nơi khác để đi, tạm thời từ biệt, sau này còn gặp lại."
"Hóa ra là Chu công tử!" Bạch Thực sau khi nhìn thiệp mời kinh hỉ vạn phần, "Chẳng phải chính là thân huynh của thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Chu Tiểu Kiều sao ?"
Tiểu Kiều vốn đã định không để ý đến hắn , vừa nghe hắn nói như thế, không khỏi vui vẻ nói, "Ơ? Bạch công tử cũng đã nghe qua khuê danh của xá muội ?"
Bạch Thực cười nói, "Đây là đương nhiên, bây giờ người trong thiên hạ không ai là không biết khuê danh của Tiểu Kiều tiểu thư rồi."Nói xong hướng về ba người phía sau Tiểu Kiều một chút, "Không biết hôm nay lệnh muội có cùng đồng du hay không ?"
Tiểu Kiều biết tâm tư hắn , liền dắt tay Tô Hạo nói, "Vị này chính là xá muội."
Bạch Thực vội vàng tiến lên hành lễ, "Tiểu sinh Bạch Thực bái kiến Chu Tiểu Thư."
Trường Ninh nhìn tiểu Kiều một chút, lôi Tô Hạo liền đi.
Huyền Tuyết từ lâu thấy phiền, liền đi theo hai người bọn họ.
Tiểu Kiều ở phía sau vẫy tay, "Này! Chờ ta!" Chạy đuổi về phía trước.
Bạch Thực này vẫn còn ở phía sau gọi, "Dung mạo của Chu tiểu thư đã đứng đầu thiên hạ, mỹ nữ thiên hạ nào có người nào đẹp hơn ?"
Má ơi, người này quả thực chính là cao dán chó, dính đến trên người liền xé không xuống.
Tiểu Kiều không khỏi lấy tay áo lau mồ hôi, cùng người như thế trao đổi thiệp mời? Thất sách thất sách. Quay đầu lại nhìn lên, đã không còn nhìn thấy bóng người của Bạch Thực, biết hắn không còn theo đến, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.Huyền Tuyết trừng nàng một chút, "Ta nói Chu đại tiểu thư ngươi thật là được, đem vị nam tử duy nhất trong bốn người chúng ta nói thành nữ tử."
"Ta có biện pháp gì? Sự tình phát sinh như thế, nếu nói là muội muội không có tới, hắn làm sao tin? Mà ngươi cùng Điện hạ cao như vậy, chỉ có thân hình Tô lang so với ta thấp chút, không thể làm gì khác hơn là đem Tô Hạo nói là Tiểu Kiều."
"Ngươi lần này gặp phải cao nhân rồi, " Huyền Tuyết vừa bực mình vừa buồn cười đáp,"Vẻn vẹn mấy câu nói, ngươi liền cho hắn biết danh tính."
Tiểu Kiều nghe xong hồi tưởng một phen, cũng không phải sao, đương nhiên cũng không định nói ra. Tuy là trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng nhưng cũng không chịu thua, nói, "Ngươi biết cái gì, bản tiểu thư tự có dự định."
Huyền Tuyết nói, "Chỉ hy vọng như thế."
Trường Ninh xem hai người một chút, "Trên đường đông người phiền hai người các người im miệng là tốt rồi."
Tô Hạo hé miệng cười.
Huyền Tuyết cùng tiểu Kiều từng người hừ một tiếng, mới đóng miệng.
Bốn người nhất thời đi mệt mỏi, liền đến một tòa trà lâu năm tầng tìm nhã gian* sát cửa sổ ngồi xuống.
(Nhã gian* : như kiểu phòng riêng)
Lúc đó Ngọc Vũ Vô Trần, mặt trăng cao chiếu, bên dưới cửa sổ, chỉ cảm thấy trăng tròn nhấc tay một cái là có thể hái, ảo ảo như mộng, tâm tình Trường Ninh cùng Tô Hạo đều có chút rung động.
Tiểu Kiều cùng Huyền Tuyết lại rùm beng bên cạnh, dẫn tới Trường Ninh cùng Tô Hạo cùng nhìn nhau cười cười.
Tô Hạo nắm lấy ống tay áo của Trường Ninh hoán, "Điện hạ?"
Trường Ninh cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, "Hả?"
"Ta nhìn thấy thiệp mời của vị công tử kia, luôn cảm thấy " Bạch Thực " cũng không phải là tên thật."
Trường Ninh lấy tay nâng quai hàm, trong tròng mắt nhấp nhoáng một vệt sáng mầu, "Ơ?" Ra hiệu nàng nói tiếp.
"Bạch tự chính là mặt trời mọc tâm ý, mặt trời mọc Đông Phương, không vô ích là thực, người này tên thật hoặc là " Đông Phương Vô Không "."
Trong lòng Trường Ninh xúc động, trên mặt vẫn lạnh nhạt nói, "Phò mã lại đoán đố đèn rồi" , nói xong khóe môi hướng về hai bên nở ra nụ cười.
Tô Hạo nói, "Đông Phương Vô Không chính là tên của Thanh Hà vương , một mình xuất hiện ở kinh thành, chỉ sợ bụng dạ khó lường, không thể không đề phòng."
Trường Ninh nhíu mày, "Phò mã cũng biết Thanh Hà vương?"
Tô Hạo gật đầu, "Lần trước sau sự kiện của Thanh Thành vương, ta liền tìm hiểu chút về Tam vương."
Khóe môi Trường Ninh nổi lên một nụ cười tiếu ý, "Không biết Phò mã nghĩ ra điều gì rồi ?"
Tô Hạo thấy nàng biểu lộ như vậy, không khỏi đỏ mặt cúi đầu.
Trường Ninh thu lại ý cười, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Hạo, ôn nhu nói, "Phò mã hữu tâm rồi." Nắm chặt tay Tô Hạo.
Tô Hạo ngẩng đầu, chỉ thấy mắt Trường Ninh long thanh không rõ sắc màu, Tô Hạo nhìn chăm chú, trong lòng phảng phất vô số Lôi Điện, ầm ầm một mảnh. . . . . . Thật giống, đây cũng là đưa tình ẩn tình trong truyền thuyết chứ ????
Bên này hai người chính đang dưới ánh trăng chăm chú nhìn nhau, bên kia hai người thì lại chống nạnh trừng mắt cãi nhau không thể tách rời ra, cùng lúc này trên lầu đối diện có một bóng người ở cửa sổ đối diện thổi tiêu, âm thanh réo rắt, cung thương hài hòa, như muốn phá tan đi bầu không khí yên tĩnh.
Bốn người nghe xong, bất giác tinh thần mê muội, chỉ có Tô Hạo còn có vẻ thanh tỉnh, mắt thấy vẻ mặt khác thường của ba người, cảnh giác nói, "Tiếng tiêu này dường như có chỗ quỷ dị," nói xong vội vàng nắm lấy tay áo Trường Ninh hoán một tiếng, ""Điện hạ?" nhìn thấy ánh mắt Trường Ninh mông lung, sợ đến ôm lấy cánh tay liên tục lắc mấy cái, "Điện hạ!"
Trường Ninh lấy lại tinh thần, lập tức rõ ràng xảy ra chuyện gì, thầm vận nội lực kêu một tiếng, "Huyền Tuyết!"
Huyền Tuyết tỉnh dậy, nhận được ánh mắt Trường Ninh quăng tới, liền lập tức vận lên nội lực bảo vệ tâm thần, thấy tiểu Kiều ở chỗ này si ngốc mê mẩn, Huyền Tuyết dơ tay tát một cái.
Tiểu Kiều hoàn hồn, đôi mắt đẹp chớp chớp, "Vừa xảy ra chuyện gì? Tại sao ta gò má trái đau rát?"
Tô Hạo thấy trên khuôn mặt trắng nõn thình lình xuất hiện năm đạo ngón tay, muốn cười không dám cười, muốn nói cũng không tiện nói, liền hạ thấp lông mày, đóng chặt đôi môi anh đào cố nén.
Trường Ninh một mặt lãnh đạm.
Huyền Tuyết đúng mặt dày, đầu tiên là làm trầm ngâm nhìn, sau khi nghiêm mặt nói, "Quả thực rát sao? Sợ là do ngày nóng."
Tiểu Kiều xoa xoa gò má,"Ngày nóng cũng không đến nỗi làm rát mặt thế chứ ?"
Lúc này tiếng tiêu đương nhiên đã ngừng.
Tiểu Kiều đứng gần cửa sổ, ánh mắt xuyên qua cửa sổ, hoảng hốt nhìn thấy bóng hình người ở phía đối diện kia, không khỏi đứng sát về phía cửa sổ nhìn, bỗng nhiên tay nhỏ che miệng, "A!" kêu một tiếng, ngã ngồi ở trên ghế.
Huyền Tuyết cùng Tô Hạo hoán một tiếng lên hỏi, "Tiểu Kiều ngươi thấy cái gì?"
Bạch, Bạch, Bạch Thực, ta thấy được Bạch Thực, người kia rõ ràng không theo chúng ta nữa cơ mà, làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở lầu đối diện ?" Tiểu Kiều lắc đầu liên tục cảm thấy khó mà tin nổi.
Huyền Tuyết cùng Trường Ninh được nghe song song ngẩng đầu lên nhìn về phía lầu đối diện, trên lầu đối diện đã không nhìn thấy bóng người thổi tiêu.
"Ngươi xem rõ ràng người kia đúng là Bạch Thực sao ?" Huyền Tuyết hỏi.
"Quạ đen này, ngươi đối phó với bản tiểu thư khắp nơi , bây giờ lại tới hoài nghi ánh mắt của bản tiểu thư !" Tiểu Kiều rất không cao hứng, đem tay nhỏ hướng về trên bàn vỗ một cái, "Nói cho ngươi, Bản tiểu thư nhìn rõ rõ ràng ràng! Không thể nghi ngờ!"
"Nếu như quả thực như vậy," Trường Ninh nhìn về phía tiểu Kiều, "Chỉ sợ Chu tiểu thư sẽ có nguy hiểm, lại đem thiệp mời cho người kia."
Tiểu Kiều mới không cần Trường Ninh quan tâm, trong lỗ mũi hừ một tiếng, nói, "Bản tiểu thư không sợ nguy hiểm, chỉ lo lắng người kia nửa đêm chạy tới ở dưới lầu của bản tiểu thư thổi tiêu, quấy rối mộng đẹp của bản tiểu thư" , nói tới chỗ này hai mắt bỗng nhiên sáng quắc lóe sáng, "Nói không chắc khi đó bản tiểu thư đang cùng Tô lang ở trong mơ làm được chuyện tốt."
Huyền Tuyết lắc đầu, "Lời nói như vậy cũng nói ra được khỏi miệng, Chu đại tiểu thư, cái miệng này của ngươi cũng sắp hết thuốc chữa."
Tô Hạo đỏ mặt cúi đầu
Tiểu Kiều đang muốn cùng Huyền Tuyết biện bạch, chợt nhìn thấy trên mặt Trường Ninh treo một tầng băng sương, trong lúc nhất thời kinh hãi, liền không có cãi lại.
Bên trong gian phòng trang nhã rơi vào trầm mặc.
Tiểu Kiều bỗng nhiên đem tay nhỏ vỗ lên bàn hô to một tiếng
"Tiểu Nhị bên ngoài kia! Bản công tử gọi "Ngoại diện na bào đường đích" người nói thật có hay không có ?
"Đến đây."
Tiểu Nhị nghe được tiếng gọi lấy tay nâng lên tiểu ấm cùng mấy chén nhỏ bằng sứ trắng đi vào, ngay ở trước mặt bốn người rót trà ra, hai tay nâng từng cái đưa đến trước mặt mọi người, sau đó khom người lùi ra.
Tô Hạo nâng chung trà lên, nhấp mấy cái, chỉ cảm thấy thanh cùng Trà Hương thấm ruột thấm gan, nhất thời biểu lộ cảm xúc, bật thốt lên ngâm nói,
"Một chén trà phụng tri kỷ, trong chén mùi thơm ngát di động thanh thú,
Trà vị nhân sinh tế phẩm ngộ, uống thôi thanh liêm lên."
"Thơ hay!" Tiểu Kiều đi đầu khen hay, "Không hổ là Tô Lang của ta !"
Bên trong gian phòng trang nhã vừa hòa hoãn được bầu không khí trong nháy mắt lại nóng lên.
Huyền Tuyết cả người ngồi phịch ở trên bàn biểu thị thần phục, "Chu đại tiểu thư. . . . . ."
Tiểu Kiều rất phiền, "Ngươi có thể không gọi ta sao?"
Huyền Tuyết bị nàng nói, trong nháy mắt lại ý chí chiến đấu sục sôi lên, đem cái cổ đưa đến trước mặt tiểu Kiều chất vấn, "Tô lang nếu là người của ngươi, thế gian này còn có Thiên Lý sao?"
Tiểu Kiều nói, "Thế gian này có Thiên Lý hay không cũng không ở ta, mà ở Quạ đen," nói tới chỗ này nhìn Huyền Tuyết một chút, bĩu môi nói, "Thiên Lý cùng Quạ Đen thề không lưỡng lập, thế gian này nếu như không có Quạ đen liền có Thiên Lý."
"Đủ rồi." Trường Ninh khẽ nói, "Các ngươi cứ nhao nhao như vậy, đến ánh trăng cũng thấy phiền rồi."