Phủ công chúa, hậu hoa viên.
Trường Ninh luyện xong kiếm, có thị nữ bưng đến xà phòng, tịnh khăn cùng một chậu nước, Trường Ninh tự mình lau mặt. Nàng từ nhỏ không thích cùng người khác thân cận, mama ở ngoài hầu hạ đến cả một vạt góc áo của nàng còn không được phép động đến, cho đến khi mama ốm mất, vì tránh tiếp xúc hầu hạ, rất nhiều chuyện nàng đều tự mình làm, như là tắm rửa, thay y phục các loại.
Thị nữ lui ra sau, Trường ninh ngồi xuống bên cạnh bàn đá.
"Sư phụ, "
Hỏi Ngũ Chỉ Kiếm ngồi ở đối diện, "Đồ nhi vẫn luôn muốn biết, người của Thanh Thành vương lén xông vào phò mã phủ hôm đó, "
Trường Ninh nói tới chỗ này chuyển mắt nhìn về phía Ngũ Chỉ Kiếm, "Sư phụ đi nơi nào?"
"Chuyện này, " ngón tay Ngũ Chỉ Kiếm vuốt vuốt râu mép nói, "Sư phụ có thể giữ bí mật không ?"
Trường Ninh thu tầm mắt lại, khẽ nói, "Có thể." Nàng đã quen.
"Kỳ thực nói cho Điện hạ biết cũng không sao."
Ngũ Chỉ Kiếm đột nhiên thay đổi chủ ý, con mắt nhìn xa xăm, "Ngày ấy sư phụ đến xem Phò mã , nhìn thấy thất thần, vì lẽ đó quên ra tay tương trợ."
Trường Ninh gật gù, ". . . . . . Ơ." Đã đoán được sư phụ không nói ra được lời nào tử tế.
Vắng lặng chốc lát, Trường Ninh nói sang chuyện khác, "Sư phụ, nội lực đồ nhi tu hành tựa hồ gặp phải trắc trở, không cách nào phá tan tầng thứ bảy."
Nội lực nếu như không thể tu đến tầng thứ mười, thì không thể luyện tập Ngũ Chỉ kiếm pháp.
Ngũ Chỉ Kiếm cũng không đáp lời, thầm vận nội lực xung quanh bàn tay phải, năm đạo ánh kiếm biến thành Ngũ Chỉ bắn ra, hàn khí xông thẳng lên trời.
Mắt Trường Ninh lóe lên ánh mắt sùng bái.
"Rất bình thường, sư tỷ của ngươi cũng dừng ở tầng thứ chín quanh quẩn không thể tiến lên, " Ngũ Chỉ Kiếm thu hồi nội lực nói rằng.
"Nội lực bảy phần dựa vào tu hành ba phần dựa vào thiên phú, thế gian không có mấy người có thể cùng vi sư so thiên phú." Nói xong ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi thẳng thân thể.
Trường Ninh biết hắn bày ra tư thế như vậy là muốn được tán thưởng, liền hắng giọng một cái nói, "Đó là tự nhiên, sư phụ. . . . . ." lời sủng nịnh còn chưa nói ra, một điểm hàn quang bay thẳng tới trước mặt.
"Sư phụ cùng sư muội nói xấu gì đồ nhi vậy ?"
Trường Ninh lấy hai ngón tay kẹp lấy tiêu mai hoa, thân hình Huyền Tuyết xuất hiện ở bên cạnh bàn đá.
Ngũ Chỉ Kiếm lạnh lùng thốt, "Ngươi đã đến rồi."
Huyền Tuyết hại hắn không nghe thấy lời Trường Ninh tán dương, này đây trong lòng hắn rất không cao hứng.
Huyền Tuyết thấy, hì hì cười nói, "Đồ nhi bái kiến sư phụ, sư phụ Thiên Phú Dị Bẩm, Thiên Tung oai hùng, Thọ Dữ Thiên Tề."
Ngũ Chỉ Kiếm gật gù, "Lời trước đều là ăn ngay nói thật, chỉ là mặt sau bốn chữ sư phụ sẽ không thích nghe, mấy ngày gần đây sư phụ nửa đêm nằm mộng, nhớ tới sư nương các ngươi đến thâm nhập gan ruột, không chắc ngày nào đó liền cưỡi hạc tây về cùng ngươi sư nương gặp nhau, vì lẽ đó này " Thọ Dữ Thiên Tề " sư phụ cũng không cần."
Huyền Tuyết, ". . . . . ."
Rõ ràng trước chúc ngươi thọ sánh Nam Sơn đều rất vui vẻ. . . . . .
Trường Ninh cúi đầu tằng hắng một cái, tản đi ý cười, tiện đà ngẩng đầu nhìn Huyền Tuyết nói, "Sư tỷ có việc?"
"Làm sao, ta không có việc thì không thể tới quét dọn phủ công chúa của ngươi hả ?"
Lại nói "Nói thế nào ta cũng là sư tỷ của ngươi chứ? Thiệt là!"
Đưa tay đem cốc uống trà của Trường Ninh bưng lên, uống một hơi cạn sạch.
"Nốc ừng ực như vậy còn thể thống gì." Ngũ Chỉ Kiếm lắc đầu.
"Nguyên thị gần nhất có động tĩnh gì ?"
Trường Ninh biết sư tỷ nhất định là có tin tức mang cho nàng, đơn giản đi thẳng vào vấn đề, "Thanh Thành Vương tiến kinh có thời gian cùng Nguyên Thị tư thông hay không ?"
"Ngươi đều đoán được, "
Huyền Tuyết gật gù, "Bất quá ta hôm nay tới cũng không phải muốn nói chuyện của Nguyên Thị với ngươi, mà là nhắc nhở ngươi về hồi báo với phụ hoàng ngươi phái người tra rõ Thanh Hà Vương Đông Phương Vô Không."
Trường Ninh ngẩn ra, "Thanh Hà vương?"
"Có người nói trên đời gặp người của hắn không vượt qua năm người, ta phái thủ hạ đi cắm điểm ở vương phủ Thanh Hà vương nửa năm, thậm chí ngay cả mặt của Thanh Hà Vương còn chưa thấy được."
"Ta cũng gặp hắn một lần."
Trường Ninh rơi vào hồi ức, "Đó là khi hắn 15 tuổi vào kinh." Đã là chuyện của tám năm trước.
"Không phải sư tỷ nói chuyện giật gân, Thanh Hà Vương không chừng vẫn luôn ở kinh thành." Huyền Tuyết nói xong lắc lắc đầu, "Tam đại vương khác họ, Thanh Thành vương 24 tuổi, Thanh Hà Vương Nhị 13, Thanh Xuyên Vương Nhị 17, Đại Tề Phò mã mười sáu, thiên hạ không loạn mới là lạ."
". . . . . . Sư tỷ, "
Trường Ninh nhìn Huyền Tuyết một chút, "Người nói chuyện không thể liên quan một chút sao ?"
"Khục, khục, "
Ngũ Chỉ Kiếm nói, "Sư phụ cảm thấy sư tỷ của ngươi nói rất có lý, trẻ tuổi nóng tính, lại dễ dàng bị mê muội, tất là thời buổi rối loạn. . . . . ."
"Sư phụ?"
Trường Ninh lạnh lùng nhìn Ngũ Chỉ Kiếm một chút, ngữ khí khá là lạnh lùng.
Ngũ Chỉ Kiếm ngậm miệng. ngẩng đầu nhìn trời, một lát sau nói, "Bầu trời xanh như một vũng ngọc bích, không có một áng mây màu, thật là khó gặp thời tiết tốt như vậy."
Trường Ninh thu tầm mắt lại.
"Theo ta thấy, Tam đại vương khác họ đã nhìn ngắm hoàng quyền từ lâu, Quan Tây thế tộc binh quyền nắm trong tay còn khó lường, giang sơn Đại Tề này tràn ngập nguy cơ, "
Huyền Tuyết lại không chịu dễ dàng buông tha Trường Ninh, "Vị trí Công chúa của ngươi khó giữ như vậy, không bằng bái ta làm Huyền Tuyết cung môn chủ, bổn công chủ có thể đem vị trí quan trọng nhất giao cho ngươi ngồi ?"
"Làm sao, tiểu cung phấn ghét bỏ thân phận dưới một người ? Muốn ngồi vị trí Cung chủ ?"
Huyền Tuyết cân nhắc, nhìn Trường Ninh nói, "Vậy cũng được, ngươi đem tiểu Phò mã đưa cho Bổn cung chủ, Bổn cung chủ liền đem bảo tọa tặng cho tiểu cung phấn ngồi."
"Sư tỷ?"
"Chỉ cần có thể cùng tiểu Phò mã có một đêm mây mưa,đời này Bổn cung chủ không còn ước mong gì khác."
"Sư, tỷ, "
Trường Ninh rút trường kiếm ra khỏi vỏ, đánh úp về phía Huyền Tuyết, ánh mắt lạnh lẽo, tựa như muốn một kiếm đứt cổ.
Huyền Tuyết tự sau lưng rút ra trường kiếm đón lấy.
"Lại bắt đầu, "
Ngũ Chỉ Kiếm không nhịn được lắc đầu, người khác dạy dỗ đồ đệ tương thân tương ái giống như tay chân , đồ đệ của mình khỏe, gặp mặt không phải cãi nhau liền đánh nhau, " Sư tỷ các ngươi chậm rãi thiết tha, sư phụ đến trên phố tìm mấy ấm rượu ngon uống một chút."
Ngũ Chỉ Kiếm nói xong đứng lên, bỏ lại hai đệ tử, nghênh ngang rời đi.
"Ta chỉ là thuận miệng nói giỡn, ngươi liền nổi giận ?"
Huyền Tuyết một bên cùng Trường Ninh hủy đi một chiêu vừa nói.
"Thật không nghĩ tới tiểu cung phấn cũng có một ngày động tình."
Trường Ninh không rảnh để ý, thế kiếm càng thêm ác liệt.
Huyền Tuyết cũng không im miệng, "Chuyện đến nước này, sư tỷ ta không thể không tin tưởng, có tiếp xúc da thịt hết thảy đều sẽ thay đổi."
Trường Ninh rốt cục mở miệng, từ tốn nói hai chữ, "Không có."
". . . . . . ?"
Hai tay Huyền Tuyết giơ kiếm, một chiêu Thái Sơn áp đỉnh hoá đá ở giữa không trung, "Ngươi là nói ?"
Trường Ninh thu hồi kiếm đi tới bên cạnh cái bàn đá một lần nữa ngồi xuống, "Như ngươi suy nghĩ."
Huyền Tuyết không thể tin vào tai của mình, "Các ngươi đến bây giờ chưa làm Chu Công Chi Lễ ?" Nói xong cười đến run rẩy cả người.
Trường Ninh nhìn chằm chằm Huyền Tuyết , một lát mới nói "Ngươi cười đủ chưa."
Huyền Tuyết ngưng cười, trên mặt nghiêm túc trở lại nói , "Còn không có" , sau khi ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, lúc này mới nói, "Bên nhau suốt ngày như thế còn chưa làm Chu Công Chi Lễ." Nghiêng người ngồi cạnh, "Chuyện này làm sao lại phát sinh ? Thật muốn cười chết người."
Chỉ nghe Trường Ninh không nhanh không chậm nói, "Phò mã tuổi còn nhỏ, còn chưa hiểu nhân sự."
Huyền Tuyết không nghe thì thôi, vừa nghe xong càng ngày càng cười không thể dừng, "A ha ha ha. . . . . ."
Bên này đang cười, bên kia đã thấy Thi mẫu đi tới.
Trường Ninh ném lấy ánh mắt dò hỏi, "Mẫu có việc ?"
Thi mẫu nói "Ngoài cửa có gia đinh quý phủ Kinh Triệu Duẫn phái tới, thay Chu Tiểu Kiều tiểu thư đưa tin cho công chúa điện hạ."
Cầm trong tay thiệp mời cùng phong thư, hai tay phụng cho Trường Ninh.
Đúng rồi, ngày ấy ta từng đồng ý muốn ban thưởng cho nàng đồ vật, lúc đó nói chưa nghĩ kỹ muốn ban thưởng cái gì, chắc là ngày hôm nay nghĩ được rồi.
Trường Ninh suy nghĩ trong lòng , mở ra phong thư, rút ra giấy thư.