Cận Ngọc trở lại phòng ngủ, bỏ khăn che mặt, một mặt không vui.
Thanh Thành vương thấy, cho rằng Cận Ngọc là bởi vì so tướng mạo không đẹp bằng Tô Hạo lòng sinh đố kị, đầu tiên là nói lời an ủi, tiếp theo lại thề non hẹn biển một phen, sau cùng ha ha cười nói, "Làm sao?khuôn mặt Phò mã Tô Hạo đẹp quả nhiên có thể đánh bại Tống tiểu sử?"
Cận Ngọc liếc Thanh Thành vương một cái, không đáp lời.
Một tên áo đen đi cùng Cận Ngọc một bên không nhịn được nói, "Hồi vương gia, chuyến đi này của chúng ta chưa nhìn thấy Tô Hạo"
"Không thấy người?"
"Đúng vậy Vương Gia, " người áo đen đem sự tình ở phủ phò mã nói lại một lượt, "Ngọc công tử suy đoán có thể là người của Thanh Hà Vương hạ thủ trước chúng ta."
"Người của Thanh Hà vương?" Bộ dạng Thanh Thành vương trầm tư một lát, lắc đầu nói, "Không thể, bản vương hiện tại chính là Võ Lâm Minh Chủ, điểm này Thanh Hà vương đã biết đến, xem hắn cũng không có gan đối phó với bản vương, hơn nữa bản vương phái mật thám trải khắp thiên hạ, mọi thời khắc đều nắm rõ gió thổi cỏ lay trong thiên hạ, nhưng không thu được bất cứ mật báo nào liên quan đến việc Thanh Hà vương phái người vào kinh ."
Cận Ngọc bĩu môi, "Vậy theo ý của vương gia, trong thư phòng Phò mã đèn khuya khoắt sáng vẫn để, cửa lại khép hờ, chỉ là không có người, bên trong phò mã phủ lại yên tĩnh không hề có một tiếng động, không hề giống như bị kinh động, tất cả những thứ này tột cùng là sao?"
Thanh Thành vương chắp tay sau lưng thong thả đi lại vài bước,"Việc này quả thật có chút kỳ lạ, " suy nghĩ một chút, "Như vậy đi, bản vương cũng đi phủ phò mã một lần, lần này đi dẫn theo năm vị hộ pháp cùng đi, bản vương rốt cuộc muốn nhìn thấy phò mã phủ có cái gì cổ quái."
Ngày hôm sau.
Tô phu nhân sáng sớm liền phái một thϊếp thân mama đến phủ công chúa báo tin.
Ty lễ mẫu thấy vẻ mặt của mama này nghiêm túc, bên trong mang theo vài phần hoang mang, trong lòng liền biết phò mã phủ xảy ra chuyện.
Quả nhiên, chỉ nghe mama nói rằng,"Đêm qua gia đinh trực đêm của phò mã phủ bị một người áo đen không rõ thân phân tập kích, bị đánh hôn mê bất tỉnh ở trên mặt đất."
"Lại có chuyện như vậy?" Ty lễ mẫu dù có trải qua sóng to gió lớn nghe xong cũng không khỏi giật mình, "Phò mã gia có bình an hay không?" nghe mama nói phò mã không có việc gì mới yên lòng, lại hỏi "Gia đinh kia có thấy được dáng mạo tên hắc y kia không"
"Này cũng không có, nhưng gia đinh này sinh trưởng ở kinh thành, nghe ra khẩu âm người mặc áo đen kia cũng không phải là người kinh thành, cũng nói người áo đen có bảy người , một người trong đó trên người có rất đậm mùi thơm, có thể là nữ tử. Nhưng điều này cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là gia đinh kia nói những người áo đen kia ép hỏi hắn phòng ngủ của phò mã gia ở đâu, hiển nhiên là hướng về phò mã gia mà tới, may là lúc đó phò mã gia đến hậu hoa viên tìm lá cây cho tiểu Quắc Quắc ăn mới tránh được một kiếp nạn. Tô phu nhân để lão thân đến phủ công chúa báo tin, hy vọng có thể phái chút quân sĩ tới phò mã phủ tuần tra ban đêm, để bảo vệ Phò mã an toàn."
"Được, ta biết rồi, ngươi đi về trước, ta thì sẽ báo cho công chúa làm chủ."
Mama đi rồi, Ty Lễ mẫu đi tới hậu hoa viên.
Trường Ninh đang luyện kiếm, thấy Ty lễ mẫu vẻ mặt khác thường, liền ngừng lại, "Mẫu mẫu có việc gì muốn nói với bổn cung?"
Ty lễ mẫu đem chuyện mama thuật lại nói, sau đó nói, "Tô phu nhân hy vọng có thể phái chút quân sĩ tới phò mã phủ tuần tra ban đêm."
"Ơ, " Trường Ninh gật gù, "Bổn cung biết rồi."
"Công chúa, không bằng triệu kiến Phò mã đến phủ công chúa. . . . . ."
"Mẫu mẫu có thể lui xuống."
"Công chúa. . . . . ." Lời Mẫu mẫu chưa kịp ra khỏi miệng lại nuốt xuống, chỉ đành bộ dạng phục tùng nói, "Vâng."
Ty lễ mẫu đi rồi, sư phụ của Trường Ninh - Ngũ Chỉ kiếm hỏi.
"Không biết công chúa định làm như thế nào?"
Trường Ninh nói, "Nói thế nào Tô Hạo cũng là phò mã của bổn cung, đương nhiên phải tăng mạnh phòng bị."
"Làm sao để tăng mạnh phòng bị? Lẽ nào đêm nay công chúa vẫn cứ định tự mình đi vào bảo vệ phò mã ?"
Trên mặt Trường Ninh lướt qua một tia ửng hồng, biết không qua mắt được sư phụ, đành phải thẳng thắn đến cùng, "Không, đêm nay cần sư phụ cùng đồ nhi cùng đi."
"Ừ, lão hủ đang có ý định này, " Ngũ Chỉ Kiếm vuốt vuốt ria mép gật gù, "Lão hủ cũng đã sớm muốn nhìn phò mã một chút, để xem rốt cục là làm sao mới thể vứt được Tống Tiểu Sử sang một bên đường."
Trường Ninh nói, "Đồ nhi càng coi trọng tấm lòng thuần khiết thiện lương của phò mã hơn." Nói xong rất nhanh nói sang chuyện khác, "Thanh Thành vương tự xưng là Võ Lâm Minh Chủ, lần này vào kinh dẫn theo không ít cao thủ trên giang hồ đồng hành, chúng ta thật không đề phòng ,đến ngay phò mã phủ rung cây dọa khỉ, thật không biết trời bao đất dày để thu lại một chút kiêu ngạo."
Ngũ Chỉ Kiếm hỏi lại, "Công chúa xác định tối hôm qua xâm lấn phò mã phủ chính là người của Thanh Thành vương?"
Trường Ninh nói, "Đồ nhi nhận ra cái người gọi là Cận Ngọc kia"
"Sư phụ ở trên phố nghe nói Cận Ngọc chính là cấm sủng hết mực cưng chiều của Thanh Thành Vương, nói như vậy, những người mặc áo đen kia tất nhiên là người của Thanh Thành vương không thể nghi ngờ."
Trường Ninh nói, "Đêm nay có thể sẽ có một trận đánh thật, sư phụ không bằng trước tiên tìm một toà tửu lâu uống mấy bầu rượu nghỉ ngơi dưỡng sức ? Đồ nhi muốn vào cung một chuyến."
"Đâu chỉ muốn uống mấy ấm rượu ngon?" Ngũ Chỉ Kiếm lại nói, "Sư phụ còn muốn ngủ ngon giấc, làm mấy giấc ban ngày, buổi tối mới có tinh thần."
Trường Ninh nói, "Sư phụ xin cứ tự nhiên." Sau đó đến phòng ngủ thay y phục chuẩn bị vào cung.
Ban đêm.
Ánh trăng trên cao chiếu xuống.
Thanh Thành vương, Cận Ngọc cùng với năm vị hộ pháp, tổng cộng bảy người, thân mang màu đen y phục dạ hành, thân hình nhanh như gió, bắn một dây cung nỏ vào phò mã phủ, người đang giữa không trung, xoay một vòng, động tác hết sức chuẩn xác.
Nguyên lai Thanh Thành vương là kiểu người đam mê hoàn mỹ, cảm thấy bất luận làm cái gì, ra trận nhất định phải có khí thế mới được.
Lập tức mọi người đứng lại, đều để mắt đến xem Thanh Thành vương, thấp thỏm trong lòng.
Thanh Thành vương nói , "Không sai, bản vương đối với động tác của các vị rất hài lòng, khởi đầu tốt là thành công một nửa, đêm nay chắc chắn mọi chuyện thuận lợi."
Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thanh Thành vương vừa dứt lời, đột nhiên trong bóng tối truyền ra một tiếng cười lạnh nói," Đêm khuya xông vào phò mã phủ, lại không phải là phường trộm cướp, bọn ngươi không sợ chết sao?"
Thanh Thành vương theo tiếng nói tìm tới, chỉ thấy cách không xa cây đại thụ bay ra một cái đầu được buộc khăn vàng, y phục màu đen, hai tay đánh ra một chùm chưởng phong mạnh mẽ tiến tới.
Năm vị hộ pháp thấy thế, không chút hoang mang đồng loạt xuất chưởng, đánh ra năm cỗ kình phong trước mặt Thanh Thành vương chống đỡ.
Ẩn thân chỗ tối Ngũ Chỉ Kiếm nói với Trường Ninh ở bên cạnh.
"Phụ thân người quả nhiên thương ngươi, đem đại nội thánh vệ đều phái tới rồi."
Đại nội thánh vệ tổng cộng có bốn người, là đại nội ám vệ đứng đầu, trừ phi Hoàng đế có ý chỉ đặc biệt, còn lại đại nội thánh vệ chỉ phụ trách bảo vệ Hoàng đế.
"Nói tất cả là vì rung cây dọa khỉ."
"Cũng có thể nói phụ thân ngươi căn bản là lo cho Phò mã"
". . . . . ."
Trường Ninh không để ý tới Ngũ Chỉ Kiếm. Già như vậy còn không đứng đắn.
Trong lúc hai người còn đang nói chuyện, tình hình trận chiến bên kia đã càng ngày càng kịch liệt, năm vị hộ pháp lao thẳng tới Hoàng Cân thánh vệ, Hoàng Cân thánh vệ vung cổ tay nghênh đón, chưởng ảnh đầy trời, đánh úp về phía năm vị hộ pháp.
Tác giả có lời muốn nói: nhìn ra sẽ có một trận đánh lớn.......
【Nhìn thấy có rất nhiều người không biết "lão gia nhân " là ai, mời xem 1, 4, 5, 15, 18, đặc biệt là Chương 4 】
【 Muốn nói là sự nghiệp viết lách nghiệp dư của ta thật là oải, quả táo không kiên trì nổi (╯^╰)】