Editor: Nơ
Khi Kỳ Tịch trở lại tòa nhà cũ ở hẻm Yến Nam thì đã hơn tám giờ tối.
Không biết là do thím hai tan tầm muộn, hay là chú hai lái xe vận tải đường dài mới về, lúc này đã quá giờ cơm nhưng bọn họ chỉ mới bắt đầu dùng bữa.
Không một ai hỏi cô tại sao hôm nay về muộn như vậy, cũng không một ai trong bàn nâng mí mắt nhìn cô khi cô bước vào nhà. Cuối cùng vẫn là chú hai Kỳ Quân vẫy tay nói với cô: "Tiểu Tịch, mau tới đây ăn cơm đi cháu!"
Kỳ Tịch đáp lời, đặt cặp sách xuống đi rửa tay.
Bàn ăn không lớn, em họ cả chiều cao và cân nặng đều là 170* chiếm hơn một nửa diện tích, ba người còn lại chen chúc nhau, muốn động đũa cũng khó khăn. Kỳ Tịch đành phải khép cánh tay, ngồi nép ở góc bàn.
*Chiều cao 1m70 và cân nặng là 85kg (1kg của Trung Quốc bằng khoảng 0,5kg của Việt Nam)
Nhìn mấy món ăn trên bàn, cô có hơi ngạc nhiên.
Thím hai Trâu Tân Bình của cô làm việc ở xưởng sản xuất cao su từ 8 giờ sáng đến 7 giờ tối mỗi ngày, không có nhiều thời gian xuống bếp, nhưng hôm nay giữa bàn ăn có một nồi gà hầm.
So với bữa ăn qua quýt ngày thường thì hôm nay cũng tính là khá phong phú.
Gà hầm trong nồi đã bị ăn gần hết, Kỳ Tịch cụp mắt, cầm đũa gắp đậu que gần tầm tay nhất.
Kỳ Quân liếc nhìn cô, hướng muôi múc canh về phía cô: "Tiểu Tịch, nào, ăn thêm canh — "
Ông ta còn chưa nói hết thì Trâu Tân Bình đã cầm muôi lên trước: "Hạo Hạo, ăn thêm bát canh nữa nhé."
Bà ta lạnh mặt cầm lấy bát cơm của con trai: "Ăn nhiều một chút."
"Ăn nhiều vào, lấy thêm cho Hạo Hạo đi!" Bà nội ở bên cạnh cũng phụ họa theo, "Đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn được thì cứ ăn! Nhà họ Kỳ của chúng ta cũng chỉ có mỗi thằng cháu đích tôn là cháu thôi..."
Bà nội lại chỉ vào nồi gà hầm, ý bảo cháu trai: "Cháu gắp hết thịt trong nồi đi!"
Kỳ Quân xấu hổ nhìn Kỳ Tịch, không lên tiếng nữa.
Kỳ Hạo cũng không khách sáo, cho thẳng đũa vào nồi canh gắp thịt gà, sau đó ăn ngấu nghiến như heo đói, vừa ăn vừa thở hổn hển.
Một vài hạt cơm từ đũa của cậu ta rơi vào nồi canh đã sớm nguội lạnh.
Một trận buồn nôn dâng lên cổ họng Kỳ Tịch.
Cô vội vàng ăn hết cơm trong bát, đứng dậy rời khỏi bàn: "Cháu ăn no rồi."
Kỳ Tịch lại đeo cặp xách trên lưng, leo lên gác mái bằng thang xếp.
Nhà trong hẻm không lớn, cả nhà miễn cưỡng ở được hai phòng ngủ một phòng khách, chú hai và thím hai ở chung một phòng, bà nội ở một phòng, Tề Hạo ở một phòng ngăn cách với phòng khách.
Vốn dĩ lúc đầu Kỳ Tịch ở chung một phòng với bà nội, nhưng ngay khi mẹ cô rời đi, bà nội đã tỏ thái độ rằng Kỳ Tịch dậy quá sớm làm phiền giấc ngủ của bà ấy. Vậy là hôm sau tan học về nhà cô đã thấy giường và hành lý của mình được chuyển lên gác mái.
Gác mái là một không gian độc lập, yên tĩnh nhưng cũng rất ngột ngạt. Đặc biệt là nhiệt độ hiện tại đang không ngừng tăng cao, cho dù ban đêm đi ngủ mở cửa sổ cũng sẽ nóng đổ lửa.
Kỳ Tịch vừa thay ra bộ đồng phục học sinh liền nhận được cuộc gọi từ mẹ mình.
"Tịch Tịch, hai ngày nay con thế nào? Tối nay có ăn gà hầm không?"
Kỳ Tịch kinh ngạc: "Làm sao mẹ biết bữa tối có gà hầm?"
"Hôm nay mẹ có gửi thêm chút tiền sinh hoạt, nhờ thím hai mua gà về hầm bồi bổ cho con. Con đi học có mệt lắm không? Buổi tối đừng thức khuya quá."
Kỳ Tịch: "..."
Kỳ Tịch chớp mắt, cô đáp: "Con ăn rồi ạ."
Cô dừng lại một chút rồi nói: "Mẹ... Nếu sau này mẹ muốn mua cho con thứ gì, không bằng đưa thẳng tiền cho con đi?"
Tịch Mạn khó hiểu: "Sao vậy? Con thiếu tiền sao? Để ngày mai mẹ chuyển cho con —"
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên có người nói: "Chị Tịch, sao chị còn chưa về? Chị lại tăng ca đấy à?"
"Chị làm liên tục như vậy cơ thể không chịu nổi đâu..."
Âm thanh im bặt, chắc hẳn là mẹ đã che loa điện thoại.
Kỳ Tịch im lặng cầm điện thoại, nước mắt chực trào ra.
Sau vài giây, giọng nói của Tịch Mạn lại vang lên: "Alo? Tịch Tịch."
"Gần đây trường học có phải đóng học phí không con? Ngày mai mẹ sẽ chuyển khoản nhiều hơn."
"Không cần đâu mẹ." Kỳ Tịch vội vàng nói: "Trường học không có thu tiền, con ở đây cũng không tiêu xài gì nhiều."
Cô sụt sịt: "Mẹ, mẹ phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng quá lo lắng cho con. Con sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mình."
*
Sau khi cúp điện thoại, Kỳ Tịch bật đèn bàn lên, ngồi xuống trước bàn học.
Lúc này, thay vì dành thời gian để đau buồn khổ sổ, tốt hơn hết là nên làm thêm nhiều bài tập.
Mở cặp sách ra, ánh mắt Kỳ Tịch chợt khựng lại.
Lúc ấy cô luống cuống chạy đi nên bài kiểm tra toán 137 điểm bị nhét vội vào bên trong, tờ giấy thẳng thớm trở nên nhàu nhĩ.
Cô lấy bài kiểm tra ra, trong đầu không khỏi hiện lên khuôn mặt bất cần ấy.
Đôi mắt sâu thâm thúy nhìn thẳng vào cô, bật cười một cách xấu xa.
"Học sinh ngoan, thấy tôi chướng mắt lắm à?"
Kỳ Tịch nghĩ thầm, cái này không liên quan đến việc cô có phải là học sinh ngoan hay không.
Chỉ cần bước vào trường học của bọn cô, học sinh ngoan thích anh có thể trải dài ra đến cổng trường.
Câu nói "Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu" quả thật rất có lý.
Trần Diễm là kiểu người phóng túng không thích gò bó, nói năng bậy bạ cũng không đỏ mặt, nhìn thế nào cũng có dáng vẻ lưu manh đểu cáng.
Nhưng nữ sinh lại cứ thích đâm đầu vào một người nổi loạn hư hỏng như anh, mê mẩn không lối thoát...
Kỳ Tịch không nói lời nào, chỉ cúi đầu đi vòng qua người anh, muốn trở về nhà.
Nhưng còn chưa kịp nhấc chân thì thiếu niên đã nghiêng người cản đường cô.
Cần cổ trắng ngần lại bị anh giữ lấy lần hai, làn da mỏng manh phía sau bị lòng bàn tay có vết chai đè lên.
Nóng rực, nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ.
Cơ thể cô xoay 180 độ dưới sự khống chế của anh.
"Đi đến cuối đường, rẽ trái là hẻm Yến Nam."
Giọng điệu của thiếu niên lãnh đạm, không nghe ra được cảm xúc gì.
Trong không gian yên tĩnh vang lên một tiếng "cạch", nắp bật lửa bật mở.
Kỳ Tịch không nhìn thấy, nhưng cũng biết anh đang ngậm điếu thuốc.
"Cút." Chất giọng trầm khàn bật ra khỏi cổ họng, "Đừng để ông đây gặp lại cậu."
Lông mi Kỳ Tịch run lên, siết chặt ngón tay để giữ bình tĩnh, nhấc chân chạy về phía trước.
Khi đi đến cuối hẻm, quả nhiên nhìn thấy một con đường bị che khuất dẫn về nhà. Lối đi này rất hẹp, một người đi qua vẫn có chút khó khăn.
Nhưng làm sao anh biết cô sống ở hẻm Yến Nam?
Kỳ Tịch khó hiểu quay đầu lại.
Trần Diễm vẫn còn đứng ở đó.
Mái tóc bạch kim cùng đốm sáng đỏ rực giữa đôi môi chính là điểm sáng duy nhất trong màn đêm.
Làn khói lượn lờ làm mờ mắt anh.
Như cảm nhận được ánh mắt của cô, thiếu niên đột nhiên quay mặt sang.
Kỳ Tịch nhanh chóng quay đầu, nghiêng người đi vào lối nhỏ.
Cô rất nghe lời, không để anh nhìn thấy mình thêm phút giây nào nữa.
Như trút được gánh nặng.
Lại như có một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng, là một cảm giác buồn bã vô cớ...
Có lẽ, sau này bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
*
Ngày hôm sau, Kỳ Tịch thức dậy rất sớm.
Dậy vì nóng.
Đêm qua trời đột ngột đổ mưa nên Kỳ Tịch đã đóng cửa sổ trước khi đi ngủ. Mưa tháng 7 không lạnh, trước đó cô đã kiểm chứng khả năng thông gió của gác mái, một khi cửa sổ nhỏ duy nhất này đóng lại, cả căn phòng giống như được xông hơi.
Kỳ Tịch vệ sinh cá nhân đơn giản, sau đó đeo cặp sách ra khỏi nhà.
Sáng sớm Thứ Bảy trong kỳ nghỉ hè, trên đường không có nhiều người, trong trường cũng chỉ có lớp 12 là đi học.
Phòng học mỗi người một bàn, khi đi đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Kỳ Tịch sững sờ.
Cửa sổ mở toang, cơn mưa đêm qua ùa vào hắt nước tung tóe.
Trên mặt bàn và ghế của cô đều là dấu giày đen nhẻm, lẫn với nước khiến chúng càng thêm lấm lem bẩn thỉu.
Kỳ Tịch lấy khăn giấy trong cặp sách ra, vừa lau bàn ghế vừa nhớ lại ngày hôm qua khi ra khỏi lớp mình có khóa cửa sổ hay không.
Trong khoảng thời gian chuyển đến đây, cô chưa bao giờ cảm thấy có người nào trong lớp cố tình xa lánh hay nhắm vào cô... Hình như bọn họ chỉ phớt lờ cô mà thôi.
Sau khi lau sạch vết đen cuối cùng trên ghế, Kỳ Tịch đột nhiên nghĩ đến: Phớt lờ có tính là đỉnh cao của sự xa lánh không?
...
Sau ba tiết học, Kỳ Tịch đi vào nhà vệ sinh.
Trước khi vào chỗ ngồi, cô đã đứng rất lâu ở trước bàn mà không ngồi xuống.
Cửa sổ lại bị kéo ra.
Sách vở, bài kiểm tra và thậm chí là hộp bút trên bàn đều có dấu giày.
Kỳ Tịch nghiêng đầu nhìn xung quanh.
Mọi thứ trong lớp vẫn diễn ra như bình thường. Người thì ghé vào bàn tranh thủ chợp mắt, người thì tụm năm tụm ba cười đùa vui vẻ.
Không ai đáp lại cái nhìn của cô.
Như thể bọn họ cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Như thể, không ai trong số họ cảm thấy làm như vậy là sai.
Kỳ Tịch lại lấy khăn giấy ra một lần nữa.
Lau dọn bàn ghế xong xuôi, Kỳ Tịch ngồi vào.
Sau khi nhìn chằm chằm dấu vết không thể xóa nhòa trên bài kiểm tra trong vài giây, cô lại đứng dậy.
Đi thẳng đến một chỗ ngồi ở hàng giữa.
Khương Tiêu Địch đang cho hai cô bạn xem dây buộc tóc mình mới mua. Nụ cười duyên với lúm đồng tiền tươi như hoa, như thể không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện thư tình ở nhà sách.
Một nữ sinh có mặt ngày hôm qua cũng đang ở đây, thấy Kỳ Tịch đi tới thì chọc vào cánh tay Khương Tiêu Địch, ra hiệu bằng ánh mắt.
Khương Tiêu Địch xoay người, nụ cười trên mặt vẫn chưa kịp thu lại.
Kỳ Tịch đi đến trước mặt cô ta, đi thẳng vào vấn đề: "Hôm qua tôi đã giải thích rõ ràng với Trần Diễm."
Nghe thấy cái tên Trần Diễm, biểu cảm của Khương Tiêu Địch lập tức thay đổi.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô ta lại khôi phục vẻ mặt tươi cười hỏi cô: "Cậu giải thích gì vậy?"
Sắc mặt và giọng điệu của Kỳ Tịch rất bình tĩnh: "Tôi không phải là người muốn đưa đồ cho cậu ta. Thêm nữa, tôi cũng không có quan hệ gì với cậu ta."
Khương Tiêu Địch còn chưa kịp mở miệng thì người chị em bên cạnh đã trợn mắt khinh thường hừ một tiếng, "Giả vờ gì chứ."
Giọng nói của cô ta không quá lớn, nhưng toàn bộ đều lọt vào tai Kỳ Tịch.
Lúc này cô mới phát hiện ra phòng học vừa rồi vẫn còn ồn ào náo nhiệt đã trở nên cực kỳ yên tĩnh, mọi người đều đang nhìn về phía này.
"Ồ, tôi biết rồi." Khương Tiêu Địch thản nhiên đáp.
Lúm đồng tiền vẫn hiện hữu trên khuôn mặt, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt: "Mấy cái này, cậu cứ đi nói với cậu ấy là được."
Ánh mắt hiện tại của Khương Tiêu Địch rất giống với ánh mắt mà nhân viên thu ngân nhìn Kỳ Tịch vào ngày hôm qua: "Chuyện của hai người không cần nói cho tôi biết."
Kỳ Tịch yên lặng nhìn cô ta, biết cuộc nói chuyện này không thể tiếp tục được nữa.
Kỳ Tịch vừa xoay người về chỗ thì cô ta lại nói: "Phải rồi, tôi không tìm thấy lắc tay, cậu có nhìn thấy không?"
Bước chân của Kỳ Tịch khựng lại.
"Không thấy." Cô quay đầu lại nhìn thẳng vào Khương Tiêu Địch, nhạy bén hỏi: "Đồ của cậu sao tôi thấy được?"
"Cái này ấy hả, cũng khó nói lắm." Khương Tiêu Địch cười nhạt, "Chẳng phải ngày hôm qua thư tình của tôi cũng tự chạy đến chỗ cậu hay sao."
Chữ "tự chạy đến" bị nhấn mạnh một cách đầy ẩn ý.
Hai bên thái dương của Kỳ Tịch đột nhiên co rút.
Cô hít sâu một hơi, đang muốn lên tiếng thì tiếng chuông vào lớp đúng lúc vang lên.
Kỳ Tịch đứng im tại chỗ một lúc, nhìn Khương Tiêu Địch lần cuối rồi đi về chỗ ngồi.
Tiết học này nối tiếp tiết học trước, giáo viên tiếp tục giảng các câu hỏi trong bài kiểm tra của hai ngày trước.
Kỳ Tịch thất thần nhìn bài kiểm tra đầy dấu giày hồi lâu, cuối cùng lấy cục tẩy từ trong hộp bút ra.
Vừa mới lau được vài cái, đột nhiên có thứ gì đó đập mạnh vào gáy cô.
Lực mạnh đến nỗi khiến cô gục mặt xuống bàn, bên tai như ù đi.
Cô đưa tay lên che đầu, đau đến mức không thể phát ra tiếng.
Sau vài giây ổn định, cô mở mắt ra, nhìn thấy cuốn sách rơi dưới chân mình.
Là cuốn sách hôm qua cô nhường cho Khương Tiêu Địch ở nhà sách.
Kỳ Tịch thả tay xuống, quay đầu lại.
Đối diện với cô chính là rất nhiều ánh mắt đã phớt lờ cô trước đây.
Cho đến rất nhiều năm sau, vào những lúc suy sụp tinh thần nhất, những đêm mất ngủ đến trầm cảm, cô đều sẽ nhớ đến từng ánh mắt mà họ nhìn cô.
—— Lạnh nhạt, mỉa mai, khıêυ khí©h, dè bỉu...
Như một tấm lưới dày đặc quấn chặt lấy trái tim cô, cảm giác áp bức đến nghẹt thở.
Thấy cô nhìn sang, Khương Tiêu Địch cũng không tránh né mà nhìn lại, khóe miệng còn hơi cong lên.
Như thể tự tin tuyên bố mình là người chiến thắng.
"Sao đấy?" Giáo viên vật lý vừa vào lớp liền hỏi: "Có chuyện gì?"
Toàn bộ học sinh phía dưới đều ăn ý cúi đầu, không ai để ý đến câu hỏi của ông ta.
Ông ta liếc nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào trên người Kỳ Tịch, nhíu mày: "Bạn học mới, em làm gì vậy hả? Vào học rồi mà còn nhìn đông ngó tây!"
Kỳ Tịch nhìn thầy giáo vẫn chưa nhớ được tên mình, mím môi không nói gì.
Thầy giáo bước lên bục giảng, tức giận mà gõ bài kiểm tra lên bàn: "Đến lúc nào rồi, vứt hết những tâm tư vô bổ ra khỏi đầu cho tôi!"
"Người nhà tốn bao nhiêu công sức cho em vào đây, nên làm gì em còn không biết sao?"
Kỳ Tịch cụp mắt, vẫn không nhúc nhích.
Cơn đau rát sau gáy lan đến khuôn mặt.
Gió lùa qua khung cửa sổ vẫn chưa kịp đóng, làm cho trang sách trên bàn phát ra tiếng động khe khẽ.
Kỳ Tịch rút khăn giấy lau đi dấu giày trên bài kiểm tra, sau đó vò thành cục tròn nhét vào hộc bàn.