Chương 9

"Có việc thì cứ nói với tôi, không cần khách sáo như vậy."

"Tốt." Sau đó, chậm rãi cúp điện thoại, ánh mắt trở nên sâu sắc hơn.

Buổi chiều,

Diệp Quản Gia nghe thấy người hầu nói Phó Lão Phu Nhân đến cửa sơn trang, vô cùng kích động, bỏ bê cả việc đang làm, vội vàng đi nghênh đón. Ông muốn báo cho lão phu nhân tin tức tốt là Nhị thiếu gia đã được cứu.

Xa xa, chỉ thấy Tưởng Du đang đỡ lão phu nhân, nhỏ giọng nói gì đó.

Ông vội vàng bước tới:

"Lão phu nhân, bà có thể trở về rồi, bà biết không, Nhị thiếu gia đã có tân nương rồi, bà có thể yên tâm rồi."

Phó Lão Phu Nhân không vui, nhíu mày một cái:

"Tân nương gì, tân nương gì, ông đi mời Cố nhị tiểu thư đến phòng khách, ta có chuyện muốn nói với cô ta."

"Không phải, lão phu nhân, Cố gia nhị tiểu thư hôm nay......"

Tưởng Du nhẹ giọng ngắt lời ông:

"Diệp Quản Gia, đừng gấp, lão phu nhân hiện tại chỉ muốn nói chuyện với cô ấy về chuyện hôm nay, ông đi mời cô ấy đến đây đi."

Diệp Quản Gia nghĩ thầm, Tưởng Du chắc chắn đã nói với lão phu nhân chuyện Cố gia nhị tiểu thư dùng châm cứu chữa khỏi Nhị thiếu gia.

Nghĩ vậy, cũng không cần nói nhiều nữa:

"Tốt, tôi đi ngay đây."

Diệp Quản Gia đi vào phòng khách của Cố Bắc Sanh, gõ gõ cửa:



"Cố tiểu thư, là tôi."

Cố Bắc Sanh đang đọc sách, định bụng đi hỏi người quản gia về tình trạng bệnh của Phó Tây Châu thì Diệp Quản Gia đã đến.

Đứng dậy, đi mở cửa cho ông.

Diệp Quản Gia nhìn xem nàng, khách khí nói:

Diệp Quản Gia nhìn cô, khách sáo nói: "Cố tiểu thư, lão phu nhân trở về, muốn gặp tiểu thư."

"Tốt." Cố Bắc Sanh gật đầu, cô đi ra ngoài đóng cửa lại, sau đó hỏi: "Phó nhị thiếu gần đây phát bệnh nhiều lần không?"

Diệp Quản Gia cung kính trả lời: "Một tuần sẽ có một đến hai lần."

Sắc mặt Cố Bắc Sanh ngưng trọng vài phần, bệnh này không thể kéo dài được nữa.

"Cố tiểu thư, tiểu thư thật sự có biện pháp cứu chữa cho thiếu gia của chúng ta không?"

Cố Bắc Sanh nhẹ nhàng nhíu mày, giọng nói mấy phần ôn hòa: "Tôi sẽ hết sức nỗ lực, chủ yếu là cần anh ấy phối hợp."

Diệp Quản Gia gật gật đầu: "Đó là đương nhiên."

Giữa câu nói, đã đến phòng khách.

Cố Bắc Sanh ngước mắt, liếc mắt liền thấy Phó lão phu nhân đưa lưng về phía cô, ngồi ở trên ghế sa lon, toàn thân toát ra khí tức nghiêm túc, khiến cho bầu không khí trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều.

Tưởng Du ngồi bên cạnh bà, đang dùng tâm gọt trái táo.

Cố Bắc Sanh hơi nghi hoặc, nhíu mày, luôn cảm thấy bóng lưng Phó lão phu nhân có chút quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra đã gặp ở đâu.



Tưởng Du: "Nãi nãi, quả táo gọt xong, có muốn cắt thành miếng không?"

"Không cần." Phó lão phu nhân quét mắt nhìn qua, ngày thường hòa ái nhưng giờ đây lại tràn đầy uy nghiêm.

Tưởng Du gật đầu, lúc này mới đưa quả táo cho bà, dường như mới nhìn thấy Cố Bắc Sanh, hỏi: "Cố tiểu thư, trưa nay nghỉ ngơi có tốt không?"

Cố Bắc Sanh nghe thấy trong giọng nói của Tưởng Du có chút quan tâm, có chút hương vị của một nữ chủ nhân, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Rất tốt."

Sau đó, cô nhìn về phía Phó lão phu nhân vẫn đang quay lưng lại với mình, có vẻ như hôm nay không được thuận lợi như vậy, lễ phép chào hỏi: "Lão phu nhân, phu nhân khỏe chứ? Tôi là Cố Bắc Sanh."

Phó lão phu nhân sửng sốt một chút, giọng nói này...!

Bà quay đầu lại, quả nhiên liền thấy khuôn mặt quen thuộc, xinh đẹp nhưng không mất vũ mị, khóe miệng dáng tươi cười không sâu không cạn, lại ngay lập tức chạm vào trái tim của bà.

Cái này không phải chính là thiên sứ của bà sao?

Cái gì ba ngày ba đêm, cái này không phải gần đây ở trước mắt sao?

Cố Bắc Sanh cũng là khẽ giật mình, không ngờ thuận tay cứu được một lão nãi nãi, lại là Phó lão phu nhân.

Tư thái cao ngạo gần như cay nghiệt của Phó lão phu nhân trong nháy mắt biến mất, đi qua liền lôi kéo tay của cô, chỉ cảm thấy trong tay quả táo có chút vướng bận, ném ở trên bàn trà sau, lại lần nữa giữ tay cô lại.

Tưởng Du nhìn quả táo trên bàn trà, nhẹ nhàng bóp đầu ngón tay.

Phó lão phu nhân kích động không thôi, chỉ cảm thấy hạnh phúc đến quá đột nhiên, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Tưởng Du vừa nhìn về phía Cố Bắc Sanh, hô hấp xiết chặt.

Chẳng lẽ, Cố Bắc Sanh chính là người phụ nữ cứu nãi nãi?

Trên đời này sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?