Cố Bắc Sanh thu lại ngân châm một cách cẩn thận, sau đó mới quay đầu nhìn anh, mỉm cười: “Nhị Thiếu đùa rồi, ngân châm của tôi, chỉ dùng để cứu người.”
Phó Tây Châu cúi đầu, ý vị không rõ nhìn thoáng qua tay của cô.
Ngón tay của cô thon dài xinh đẹp, dưới ánh sáng cửa sổ hiện lên rất tinh xảo.
Mu bàn tay bị anh bóp qua có chút phiếm hồng.
Có chút cảm giác không hiểu.
Tưởng Du thấy anh Tây Châu không sao, cô thở dài một hơi, nhìn thấy Cố Bắc Sanh trầm tĩnh lại nhíu lên lông mày.
Cô ta vậy mà chỉ dùng mấy cây ngân châm liền khiến anh Tây Châu tỉnh táo lại.
Phải biết, mỗi một lần đau đớn đều sẽ kéo dài từ một giờ đến ba giờ, thậm chí lâu hơn.
Lúc này, Diệp quản gia mang theo hai vệ sĩ đi tới, nhìn thấy Phó Tây Châu đã tỉnh táo, mắt đầy không thể tin, đã sớm quên mục đích đến.
Phảng phất thấy được cứu tinh: “Cố tiểu thư, ngài có thể chữa khỏi bệnh của thiếu gia chúng ta không?”
“Diệp Bá.” Phó Tây Châu khẽ nhíu mày, cất giọng ngắt lời ông.
Diệp Quản Gia đành phải im lặng.
Phó Tây Châu giương mắt nhìn Cố Bắc Sanh một chút, phân phó: “Đưa Cố tiểu thư đi phòng khách nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
Cố Bắc Sanh không biết anh có ý gì, nhưng cũng đi theo Diệp quản gia cùng nhau rời phòng.
Đã đến nơi này, thì cứ yên ổn mà ở thôi.
Trong phòng, Phó Tây Châu mới chú ý tới Tưởng Du vẫn còn ở đó, anh nhíu mày, giọng nói ấm áp lộ ra mấy phần không kiên nhẫn:
"Cô sao còn ở đây?”
“À, anh Tây Châu, tôi là tới báo cho anh, bà nội anh bị ngất xỉu trên đường, hiện đang ở bệnh viện.”
Nghe vậy, sắc mặt Phó Tây Châu khẽ biến: "Cô đi bệnh viện trước đi, tôi sau đó sẽ đến.”
“Vâng.”
Sau khi Tưởng Du rời đi, Phó Tây Châu mở tủ quần áo, tiện tay lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
“Nhị Thiếu.”
“Có tin tức của người phụ nữ năm năm trước không?”
Thời Thanh thở dài một hơi nói: “Tạm thời chưa có, chiếc nhẫn mà anh tặng cho cô ấy cũng chưa xuất hiện trên chợ đen, muốn tìm được cô ấy, chỉ sợ rất khó khăn.”
Trong mắt Phó Tây Châu vốn luôn bình tĩnh dấy lên ngọn lửa, giống như là ngọn lửa đang cháy trên thảo nguyên rộng lớn, chậm rãi tắt dần, cho đến biến mất.
Giọng nói của hắn băng lãnh: “Tiếp tục điều tra!”
“Vâng.”
“Đến đón tôi, đi bệnh viện.”
“Vâng.”
Bệnh viện.
Phó lão phu nhân đang tựa vào đầu giường, kích động kể lại toàn bộ quá trình mình được cứu cho Tưởng Du nghe: “Tưởng Du à, con nhất định phải giúp bà tìm được cô gái kia, bà phải thật tốt cảm ơn cô ấy, nếu không phải cô ấy, bà đã chết trên đường cái rồi.”
Tưởng Du vỗ nhẹ lên lưng bà, ôn nhu trấn an: “Nãi nãi, trước đừng kích động, yên tâm, dù bà không nói, con cũng sẽ nghĩ cách tìm được cô ấy, để trực tiếp cảm ơn.”
Nói chuyện, Phó Tây Châu và Thời Thanh tới.
Phó lão phu nhân nhìn thấy cháu trai, nghiêm túc ngoắc tay gọi: “Tây Châu, cháu tới đúng lúc, bà có chuyện muốn nói với cháu.”
Tưởng Du nhường đường, ngồi xuống ghế nhỏ một bên.
Phó Tây Châu bước nhanh đến bên giường của bà, thấy bà đang nắm chặt tay, khuôn mặt tiều tụy, lông mày hơi nhíu, giọng trách cứ trong lời nói lộ ra lo lắng: “Nãi nãi, bên ngoài nắng nóng như vậy, không có việc gì một mình bà đi ra ngoài đường làm gì?”
Phó lão thái thái trừng cháu trai một cái: “Còn không phải vì hôn sự của cháu, nghe nói cháu muốn cưới Cố gia tam tiểu thư, hôn nhân đại sự, đương nhiên phải tìm đại sư xem bát tự!”
Lông mày Phó Tây Châu nhăn lại, như có như không nhìn thoáng qua Tưởng Du, hàn ý từ trong lòng tràn ra, không vui hiện rõ trên mặt. Tưởng Du cảm nhận được ánh mắt của anh, nhẹ nói: “Anh Tây Châu, thật có lỗi, là do em lắm mồm.”
Thấy vậy, Phó lão phu nhân nhíu mày, lên tiếng giải vây: “Con đừng hung với nó làm gì? Coi như Tưởng Du không nói, ta sớm muộn cũng sẽ biết chuyện thay gả, Cố gia làm một màn này chính là căn bản không có coi trọng Phó gia, đừng nói là thay gả, coi như là hai cô con gái, con cũng đừng muốn, lập tức từ hôn!”
Ánh mắt Phó Tây Châu hơi sâu, nghe trong lời nói của lão phu nhân có thâm ý khác, giật giật cà vạt, nhàn nhạt mở miệng: “Nãi nãi, có chuyện cứ việc nói thẳng đi.”
“Ta tìm đại sư xem bát tự, tính ra bát tự cô không hợp với con, là cái khắc chồng mệnh, con không chịu nổi Cố gia tam tiểu thư kia.” Ánh mắt Phó lão phu nhân dừng một chút, giống như nghĩ đến gì đó, lôi kéo tay Phó Tây Châu, bình tĩnh nói: “Để chúng ta Phó gia có thể con cháu đầy đàn, con nghe ta, lập tức từ chối, nãi nãi lại cho con chọn trúng một cô nương tốt, lần này, may mắn mà có cô ấy, mới có thể nhặt về một đầu mạng già, cổ nhân nói ân cứu mạng lúc này lấy thân tương hứa, tục ngữ còn nói sữa nợ Tôn Thường, hai người nếu không kết hôn, thì rất tiếc!”
Khoé miệng Tưởng Du nhếch lên, không khó đoán ra, nãi nãi trong miệng cô nương tốt, chính là người cứu bà.
Lông mày Phó Tây Châu hơi nhíu, không có đối nghịch với Phó lão phu nhân, không nhanh không chậm nói: “Vừa vặn, con cũng có ý đó.”