Trần Minh Tường nói xong, run lên khói bụi, khí thế hăng hái, giống như thổ phỉ vào thôn.
Cố Bắc Sanh nhìn anh ta, không chút gợn sóng nào, lông mày nhẹ nhàng nhíu một chút.
Cố Tâm Ngữ bắt được sắc mặt của cô: "Chị sợ rồi sao.”
Giang Ngôn Tuyển không nói gì.
Đêm nay, tới tham gia sinh nhật đến cùng đều là người có danh tiếng, mặc dù không quen nhìn Vương Hạc Minh, nhưng đối với Trần Minh Tường, cũng không dám nói, phải biết, thúc thúc anh ta là số một tay chân, thân thủ bất phàm, chỉ là danh tên, cũng làm người ta nghe tin đã sợ mất mật.
“Cố Bắc Sanh có phải đầu óc không dùng được hay không? Một cái nắm đấm của Trần Minh Tường đều có thể khiến xương cốt cô vỡ vụn.”
“Ném đi trong sạch dù sao cũng tốt hơn so với ném mạng”
"Nếu như Phó Gia Nhị Thiếu muốn che chở cô thì rất đơn giản, nhưng anh ta căn bản không thèm để ý, lần này, Cố Bắc Sanh thảm rồi!”
“Cũng không biết có ai nhặt xác cho cô hay không.”
“Nói chuyện, câm à? Ai dám trêu chọc biểu thiếu gia? Cút ra đây cho tao!” Trần Minh Tường không kiên nhẫn lại hô vài tiếng.
Cố Bắc Sanh mở miệng: “Là tôi!”
Cô không nhanh không chậm, giọng nói lộ ra mấy phần dễ dàng cùng hài lòng, nhìn về phía hắn, đáy mắt hơi lạnh, không có nửa điểm e ngại.
"Cô?” Trần Minh Tường nghi ngờ nhìn cô, đầy mắt không tin.
Bản lĩnh từ đâu, lại chiếm thế hạ phong với biểu thiếu gia?
Vương Hạc Minh cũng cảm thấy mất mặt, cái này khiến anh ta đều lui hơn phân nửa, đi đến trước mặt Trần Minh Tường: “Đại ca, trừng trị cô ta một trận, lại cho em trói lại, ném trên giường của em, gϊếŧ chết cô ta!”
“Trên đời này, không có phụ nữ nào mà biểu thiếu gia không có được, yên tâm.”
Nói xong, Trần Minh Tường bỏ tàn thuốc, nhìn về phía Cố Bắc Sanh, chẳng thèm ngó tới, nói: “Tiểu nha đầu, tôi được trọng dụng nhất trong Vương gia, bình thường không dễ dàng động thủ. Đánh với tôi một lần, người ta không phải tàn phế thì cũng là chết. Chỉ cần cô xin lỗi với biểu thiếu gia, ngoan ngoãn đi cùng, tôi liền tha thứ cho cô không hiểu chuyện, hôm nay, chuyện này cứ như vậy.”
Cố Bắc Sanh cười nhạo một tiếng, từng chữ từng chữ nói: “Không có khả năng, hai người phải xin lỗi tôi mới được.”
Trời ơi!
Mọi người không thể tin nổi nhìn Cố Bắc Sanh, rồi lại nhìn Phó Tây Châu. Phó Tây Châu không hề có cảm xúc, thậm chí còn giống như một khán giả hứng thú.
Tay chân Cô Cố Bắc Sanh lèo khèo, sao có thể đánh thắng được Trần Minh Tường?
Trần Minh Tường cảm thấy uy nghiêm của mình bị xâm phạm, anh ta cười lạnh nói: “Rất tốt!”
Nếu không đánh cho cô ta quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, anh ta cũng không phải là Trần Minh Tường!
Trần Minh Tường bước về phía trước một bước, nắm tay thành nắm đấm.
Cố Bắc Sanh không nhúc nhích, chỉ nhìn anh ta, tư thái thong dong, ý vị thâm trường: “Không phải muốn đánh sao? Sao còn chưa động thủ?”
Trần Minh Tường ngơ ngác một chút, cười cuồng vọng: “Lần đầu tiên gặp cô gái không biết trời cao đất rộng như cô, lại dám cãi nhau với tôi!”
Cố Bắc Sanh từ trước đến nay đều là người hành động, khinh thường tiếp tục tranh cãi bằng lời nói với anh ta. Cô nhắm mắt lại, xốc một bên khăn trải bàn lên, cột vào trên người mình, để tránh lúc đánh nhau bị lộ hàng.
Ngược lại, cô nhìn về phía anh ta, ánh mắt càng lúc càng lạnh, cô không có ý định lùi bước nửa bước.
Trần Minh Tường nhíu nhíu mày, không ngờ cô gái này lại không sợ chết như vậy: “Chỉ là một phụ nữ, tin không, tôi chỉ cần một tay, một chiêu, đều có thể đánh gục cô!”
Cố Bắc Sanh vận động một chút gân cốt, năm ngón tay như bạch ngọc mềm mại, nhưng đáy mắt lại là một con mãnh hổ, không chút sợ hãi, tràn đầy sát khí!
“Không biết trời cao đất rộng, tôi nhất định sẽ khiến cô phải cầu xin biểu thiếu gia ngủ với cô!” Nói xong, anh ta đột nhiên lao về phía Cố Bắc Sanh.