Chương 42

Cố Bắc Sanh nhíu mày: “Xin tránh ra.”

“Nha, có cá tính, tiểu gia thích!” nam nhân nói, định giở tay.

Tay của anh ta còn chưa chạm đến cô, liền bị một tay cô đẩy ra, đáy mắt không kiên nhẫn thoáng qua trở nên lạnh: "Tôi nói lại lần nữa, tránh ra!”

Anh ta xem như không nghe thấy, nhìn từ trên xuống dưới cô, ánh mắt đầy vẻ lưu manh: “Chậc chậc, vóc người này, bộ dáng này, thật là quyến rũ!”

Cố Bắc Sanh hít sâu, cảm giác tất cả huyết dịch trong cơ thể đều đang sôi trào, toàn thân nóng hổi khó chịu.

Tuy đã dùng ngân châm đâm mấy chỗ huyệt quan trọng gây tê trên thân thể, nhưng thời gian quá lâu, độ mẫn cảm phóng đại gấp mười lần, châm cứu sớm đã không có tác dụng.

Nếu không mau rời đi, chỉ sợ thuốc bột trên quần áo sẽ phát huy tác dụng.

Cô lười tranh cãi, vượt qua anh ta , đi ra ngoài.

Nam nhân giống như bị chó đuổi, đuổi theo cản đường cô, miệng luyên thuyên ô ngôn tục ngữ: “Đừng đi, tiểu mỹ nhân, tôi nghe nói, Phó Tây Châu đã sớm bệnh nguy kịch, cố nén mới có thể miễn cưỡng có mặt ở hoạt động này, chỉ sợ nửa người dưới đã sớm không được, sao có thể cho cô hạnh phúc đâu?

Không giống tiểu gia có cơ thể khỏe mạnh , nhất định có thể khiến cô......”



“Phanh ——”

Khi tay của anh ta cách mặt cô ba centimet, Cố Bắc Sanh né tránh, sau đó nắm lấy tay anh ta, khom người, dùng chân đá mạnh, hung hăng ném anh ta qua vai.

“A! Chó nữ nhân, dám động thủ với tao?” nam nhân ngã chổng vó trên mặt đất, giận dữ rống lên.

Cố Bắc Sanh phủi tay, ánh mắt đầy căm ghét, như thể vừa chạm vào thứ gì bẩn thỉu: “Cảm ơn tôi vì đã lưu lại mạng chó cho anh.”

Mọi người quay lại nhìn, muốn xem là ai dám động thủ với người do Phó Tây Châu mang theo, nhưng khi thấy là Vương Hạc Minh, cũng không trách móc gì.

Anh ta là người nước ngoài, cũng không phải là người Tân Thành, dưới trướng thúc thúc anh ta có mấy chục tay lính đánh thuê, đều là những kẻ liều mạng, cho nên, vốn dĩ anh ta có tính cách không biết sợ.

Cho dù có bất mãn với anh ta, cũng phải xem ở mặt mũi của thúc thúc anh ta, chỉ có thể nhắm mắt cho qua.

Vương Hạc Minh từ nhỏ đến lớn, còn chưa bao giờ bị nhiều người như vậy vây quanh xem trò cười, tức giận mắng: “Mẹ kiếp cô, tiện nhân!"

Bò dậy, bổ nhào qua liền muốn nắm lấy tóc Cố Bắc Sanh.

Nhưng mà, còn chưa tới gần, Cố Bắc Sanh vừa nhấc chân, trực tiếp đá vào bụng của anh ta.

Vương Hạc Minh đau đến lùi về sau mấy bước, ôm bụng, trong mắt tức giận đều muốn gϊếŧ người: "Tiện nhân không biết tốt xấu, lão tử coi trọng cô, đó là phúc khí tám đời của cô! Tối nay, lão tử mặc kệ có chết hay không, lão tử cũng không tha cho cô!”



“Đúng vậy, anh phải gọi con rùa!”

Lập tức, đại sảnh ồn ào cười to.

Thời Thanh có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi Phó Tây Châu bên tai: “Nhị Thiếu, mặc dù phu nhân biết Tae Kwon Do, nhưng dù gì cũng là một cô gái, có phải nên đi giúp phu nhân một chút không?”

Ánh mắt Phó Tây Châu không rời khỏi gò má cô hơn phân nửa giây, hôm nay mặt cô đỏ quá mức, tựa hồ có chút không tầm thường.

Anh nhắm mắt lại một chút, mở miệng: "Cô ta có thể xử lý.”

Trực giác nói cho anh biết, cô không thích anh quan tâm chuyện cô.

Đương nhiên, anh cũng sẽ không bỏ qua những người này.

Thời Thanh sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh ta nghe Nhị Thiếu khẳng định năng lực của một người như vậy.

Thẩm lão phu nhân và nàng dâu Thẩm gia cố gắng khuyên bảo, Vương Hạc Minh một chút mặt mũi cũng không lưu lại: “Lão tử hôm nay không gϊếŧ chết cô, sau này liền không ở lại Tân Thành nữa!”

Anh ta cầm điện thoại lên bấm điện thoại, giọng điệu phách lối đến không ai bì nổi: “Đại ca, gọi mấy anh em đến Thẩm Gia!”