Nghĩ đến đây, Cố Bắc Sanh hít một hơi sâu, nếu thật là như vậy, chuyện năm đó, thì càng khó điều tra.
Cô có thể đã trong lúc hôn mê, qua tay của nhiều người.
Thậm chí, rất có khả năng Cố Tâm Ngữ cũng chỉ biết một phần, trong lúc này còn có những người khác tham gia.
"Cô nhớ rõ bộ dạng của anh ta không?”
Lương Đình Mỹ nhíu mày, nói: “Anh ta cố ý không cho người ta nhìn thấy mặt, một mực cúi đầu, chỉ là đi vào thang máy mới lộ mặt, thấy không rõ ràng, nhưng nam nhân này khoảng ba mươi lăm đến ba mươi sáu tuổi, bây giờ, hẳn là cũng đã bốn mươi.”
“Anh ta có gì đặc biệt không?”
Lương Đình Mỹ gật đầu: “Tôi nhớ được, trán bên trái anh ta có một nốt ruồi to như hạt đậu.”
Nghe vậy, Cố Bắc Sanh nhíu mày, trong trí nhớ của cô, hoàn toàn không có cái đặc biệt này trong số các nam nhân cô gặp qua.
“Ngoài ra thì sao?”
Lương Đình Mỹ lắc đầu, vẻ mặt càng thêm cô đơn: “Không có gì khác, chờ tôi đuổi theo, đã tìm không thấy tung tích của cô, bởi vì chuyện này, tôi đến nay, đều không có mặt mũi gặp em gái cô.”
Cố Bắc Sanh có chút nhíu mày: “A.”
Lương Đình Mỹ sửng sốt một chút, trong lòng hốt hoảng: "Cô cười cái gì?”
"Người hủy dung cô còn chưa tìm được sao?”
Đáy mắt Lương Đình Mỹ hiện lên một tia hận ý: “Chỉ tìm được một cô gái nhỏ, chỉ là biết không nhiều, chỉ biết là, là một người nam nhân khiến mấy người đó đối với tôi như vậy.”
Cố Bắc Sanh đứng lên, vỗ vỗ bụi ở mông, ở trên cao nhìn xuống nhìn cô, nửa ngày, mới miễn cưỡng nói: “Cả sự kiện này, cô chưa từng nghi ngờ Cố Tâm Ngữ sao?”
Cô kinh ngạc lên tiếng: "Em gái của cô? Không thể nào, tôi cảm thấy, cô ấy rất quan tâm cô, sau khi cô bị người mang đi, cô ấy khóc đến thở không ra hơi, còn té xỉu.”
Cố Bắc Sanh không có quá nhiều giải thích,, mỗi chữ mỗi câu: “Cô ta bày ra không chê vào đâu được, để cô làm chuột bạch, nói đến, hủy dung của cô hoặc nhiều hoặc ít có nhân tố của tôi.”
Sắc mặt Lương Đình Mỹ tái nhợt tới cực điểm, hô hấp dồn dập, tin tức này quá lớn.
Nếu như là Cố Tâm Ngữ, cô ta có mưu đồ gì?
Trước tìm người hủy dung của cô, lại giúp cô hẹn gặp Cố Bắc Sanh, tính toán này, là có bao nhiêu hận Cố Bắc Sanh?
Khi đó, Cố Tâm Ngữ vẫn là một cô bé.
Nghĩ đến cái này, cô không khỏi rùng mình một cái.
“Khi tôi ở bệnh viện, tôi đã nhận được tin nhắn của cô. Lúc trước, cô không màng tình cảm, lợi dụng lòng tin của tôi, hèn hạ hạ thuốc mê cho tôi khiến tôi bất tỉnh, dẫn đến tôi không có bất kỳ khả năng nào để kháng cự, sau đó bị người ta tàn sát. Tôi không hận cô, nhưng tôi cũng sẽ mãi mãi không thể tha thứ.”
Nói xong, Cố Bắc Sanh rời đi.
Lương Đình Mỹ chỉ còn lại một mình, cô nhìn bóng lưng của Cố Bắc Sanh, lập tức tâm trạng rối loạn.
Cô biết Cố Bắc Sanh, nếu không phải 100% chắc chắn, làm sao có thể nói như vậy?
Mà những năm này, cô đã làm gì?
Lấy những thiệt thòi mà cô phải chịu đựng vì Cố Bắc Sanh, toàn bộ đền bù lên người Cố Tâm Ngữ.
Cho đến nay, Cố Tâm Ngữ vẫn coi cô như một trò đùa của một kẻ ngốc!
“Cố Tâm Ngữ!” mỗi một chữ đều là từ trong hàm răng nghiến ra, mang theo hận ý thấu xương.
Cố Bắc Sanh và cô cách xa nhau vài mét, vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được tâm tình của Lương Đình Mỹ.
A! Cô đã đợi năm năm, mới khiến Lương Đình Mỹ biết được sự thật, tại sao chứ?
Chính là muốn để trong lòng Lương Đình Mỹ tràn đầy hận thù. Kể từ đó, Lương Đình Mỹ làm sao có thể để Cố Tâm Ngữ sống một ngày nào yên ổn chứ? Lương Đình Mỹ sẽ trở thành quân cờ xinh đẹp nhất của cô!
Cố Bắc Sanh vừa ra khỏi trường học, điện thoại vang lên, cô nghe máy đặt bên tai:
"Chào”
“Là tôi.”
Cố Bắc Sanh sững sờ, giọng nói này...... Là Phó Tây Châu?