Nói rồi, Phó lão phu nhân vội vàng liền muốn đi ra ngoài.
Tưởng Du kéo tay bà lại: “Nãi nãi, anh Tây Châu không ở nhà.”
Phó lão phu nhân mới kịp phản ứng, cầm điện thoại di động lên, gọi cho Cố Tây Châu.
“Nãi nãi.”
Phó lão phu nhân tức giận nói: “Tiểu tử thúi, con thế mà để tiểu tiên nữ ngủ ghế sofa, thật sự là càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi, nghe, bất kể con có bận bịu bao nhiêu, tối nay cần phải về nhà, tranh thủ cho ta!"
Nói xong, bà cũng không đợi anh trả lời, trực tiếp cúp điện thoại, trong miệng còn lẩm bẩm: “Càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi! Bao nhiêu nàng dâu tốt, lại không trân quý.”
Tưởng Du cúi đầu, như có điều suy nghĩ, nhẹ nhàng cau lại lông mày, nhẹ nhàng cắn môi, không nói một lời.
Đã là đêm, chân trời bị ánh đèn thành phố chiếu xạ thành một mảnh đỏ, sắc thái mê ly.
Trong phòng ngủ, Cố Bắc Sanh tắm xong, thu dọn sách vở rồi đứng dậy, chống cái lưng mỏi mệt ngồi xuống ghế sofa, chuẩn bị đi ngủ.
Lúc này, cửa mở ra.
Cô vô ý thức ngước nhìn lên, lơ đãng nhìn thấy đôi mắt thâm thúy đến khϊếp người của Phó Tây Châu, anh hơi híp mắt, giật giật cà vạt, như bay chạy về phía cô.
Bỗng nhiên đến gần, lực áp bách khiến cô không nhịn được lùi lại hai bước.
Phó Tây Châu trực tiếp nắm chặt eo cô, đè cô xuống ghế sofa.
Cố Bắc Sanh kinh hô một tiếng: “Phó Tây Châu, anh...”
“Xuỵt.” Phó Tây Châu che miệng cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt càng trở nên thâm thúy, giọng nói trầm thấp như tiếng gào thét trong đêm tối qua gió: "Cô gọi tôi?”
Mắt Cố Bắc Sanh đầy dấu chấm hỏi.
Phó Tây Châu dùng nắm đấm lạnh như băng che chặt miệng cô.
Cố Bắc Sanh mở to hai mắt nhìn anh.
Bỗng nhiên, bàn tay anh vuốt ve đôi môi cô một cái rồi đột nhiên dùng sức.
Cố Bắc Sanh đau đớn, kêu lên một tiếng.
Hai mắt nam nhân hẹp dài nhắm lại, gật đầu: “Đúng rồi.”
“Ngô...”
Cô giãy dụa, muốn đẩy anh ra.
Vừa chạm đến l*иg ngực anh thì dừng lại. Lòng bàn tay cô nóng bừng, cách áo sơmi cũng có thể cảm nhận được cơ ngực cường kiện của anh. Cô hít thở dồn dập, bỗng nhiên thu tay về.
Phó Tây Châu đánh giá dung nhan kiều tiếu của cô, gương mặt đỏ lên, trong đáy mắt không cam lòng thua cuộc, ngậm lấy một chút giận, nhìn anh chằm chằm, không chớp mắt.
Anh nhô ra hầu kết, lắc lư một vòng, không hề chớp mắt nhìn cô: “Xem ra, cần phải làm.”
“Cái gì?”
Bỗng nhiên, anh một tay ôm lấy eo thon của cô, toàn thân càng đè nén xuống một phần.
Cố Bắc Sanh sợ hãi: “Phó Tây Châu, anh...!”
Lời mắng người còn chưa kịp nói ra, nam nhân lại một lần nữa bịt miệng cô lại bằng môi mình.
Cố Bắc Sanh nhíu mày, lấy tay nhanh chóng rút ra, muốn lấy kim châm.
Phó Tây Châu thấy rõ hết thảy, trước cô một bước, ấn tay cô xuống, nâng lên quá đỉnh đầu, lông mày tuấn tú nhẹ nhàng nhíu một chút: “Xem ra, kim châm của cô, còn có thể lấy mạng người ta.”
“Anh...!”
Cố Bắc Sanh chợt nghe ngoài cửa có tiếng nói nhỏ nhỏ thầm thì. “Làm nhỏ tiếng một chút, đừng đẩy ta, để ta cẩn thận nghe một chút, chuyện có thành hay không.”
Nghe giọng nói này, chắc hẳn là lão phu nhân, Cố Bắc Sanh trong nháy mắt hiểu ra, Phó Tây Châu đang diễn kịch.
Cho đến khi lão phu nhân yên lòng rời đi, Phó Tây Châu mới ngồi dậy. Đáy mắt anh không có nửa điểm du͙© vọиɠ, chân dài trùng điệp, tư thái tản mạn mà tự phụ, chậm rãi chỉnh sửa tay áo, sau đó, đốt lên một điếu thuốc thơm.
Cố Bắc Sanh thu tầm mắt lại, hô hấp có chút gấp rút, nhịp tim cũng vẫn chưa khôi phục nhịp độ bình thường.
Bỗng nhiên, anh lên tiếng: “Thích tố cáo?”
Giọng nói trầm thấp khêu gợi của nam nhân, như tiếng đàn violoncelle êm tai, rõ ràng mang theo nghiền ngẫm, nghe không ra là chất vấn hay là châm chọc.