Chương 13

Hứa Huệ Dung cả kinh đến nỗi không nói nên lời.

Cái gì!!!?

Trong truyền thuyết, Phó Tây Châu không phải là người dị dạng, tàn tật sao?

Nam nhân nhàn nhã đảo mắt nhìn qua mẹ con hai người, ánh mắt khinh miệt, tự phụ, lạnh như băng, như thể đang nhìn sâu kiến.

Hứa Huệ Dung bị nhìn chằm chằm có chút sợ sệt, mắt né tránh, dò xét trước mặt nam nhân này.

Rõ ràng là một người ngay cả đứng dậy cũng thành vấn đề, làm sao lại đứng ở trước mặt của bà?

Khí chất ấy, có điểm nào mà giống một kẻ hấp hối sắp chết?

Sắc mặt Cố Tâm Ngữ trắng bệch, nhẹ nhàng cắn môi, làm sao cũng không chịu tin tưởng nam nhân này là Phó Tây Châu.

Đối mặt với tình huống bế tắc này, Cố Thành Hoa dù sao cũng là gia chủ, ông ta rất nhanh lấy lại tinh thần, mắng mẹ con hai người: “Sao lại nói như vậy, không biết xấu hổ? Còn không xin lỗi!”

Hứa Huệ Dung vội vàng nói: “Con rể à, không biết các con sớm như vậy đã đến, mau vào ngồi.”

Phó Tây Châu chậm rãi nhìn đồng hồ, giọng nói lạnh lẽo: "Đã mười giờ, hay là nói, tôi "người đàn ông hoang dã” này không lọt vào mắt xanh của bà?”

Anh đây là cố ý không cho Hứa Huệ Dung đường lui.



“Con rể, ta không phải có ý đó, ta là...”

Giọng nói Phó Tây Châu băng lãnh, mỗi chữ mỗi câu: “Nếu vậy, xưng hô mẹ vợ, cha vợ này thì miễn đi.”

Hứa Huệ Dung vội vàng nói: “Sao lại thế, là ta có mắt mà không thấy Thái Sơn.”

“Nhị thiếu, mẹ không phải có ý đó, mẹ chỉ là lo lắng chị gái sẽ làm ra có lỗi với anh rể, cho nên mới...”

“Ồn ào.”

Nói xong, anh nhìn về phía một bên Thời Thanh.

Thời Thanh xắn tay áo lên, về đánh người, anh ta cũng không hề thua kém.

Đối với mặt Cố Tâm Ngữ, anh ta giơ tay vung lên một cái, đánh mạnh một bạt tai.

Cố Tâm Ngữ bị đánh cho choáng váng, mặt trong nháy mắt đỏ lên, cô ta đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bị nam nhân đánh, ủy khuất rơi nước mắt, cũng không dám nói một lời.

Cố Bắc Sanh cũng không ngờ rằng Phó Tây Châu sẽ để cho Thời Thanh trực tiếp vào tay.

Một cái tát này, thật nặng!



Phó Tây Châu nhìn thoáng qua Cố Tâm Ngữ, người đã im lặng không dám nói nhiều: "Vợ của tôi, đến phiên cô xen vào sao?"

Trên người anh, lực uy hϊếp quá mạnh, chỉ cần nhíu một bên lông mày, cũng khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Cố Bắc Sanh khẽ giật mình. Cách xưng hô "vợ" của anh nghe tự nhiên đến mức khiến người ta tưởng rằng hai người đã là vợ chồng mười năm. Hứa Huệ Dung và Cố Thành Hoa đau lòng con gái, nhưng cũng không dám nhiều lời.

Lúc này, Phó Tây Châu nhìn quanh phòng khách bằng ánh mắt lạnh lùng: "Từ khi bước vào đây, không khí trong nhà không hề có chút nào vui mừng. Mấy người đang dùng cách này để phản đối hôn nhân này sao?"

Cố Thành Hoa chưa bao giờ nói chuyện với người như vậy, mỗi câu nói của Phó Tây Châu đều khiến ông cảm thấy như bị áp bức đến không thở nổi, trong lúc nhất thời trở nên lắp bắp. Trong mắt Cố Tâm Ngữ ngậm nước mắt, nhỏ giọng thay cha giải vây: "Anh rể, anh hiểu lầm rồi. Cha mẹ chỉ nghĩ là chị gả cho người không có ở trong nhà, trong lòng không nỡ, quá mức đau lòng, cho nên mới phân phó đơn giản trong nhà."

Cố Bắc Sanh nhìn cô ta, không thể không nói Cố Tâm Ngữ rất biết cách nói chuyện, lại thêm bộ dáng ủy khuất đáng thương như vậy, là thứ mà bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ mềm lòng. Nhưng mà, Phó Tây Châu lại là một ngoại lệ.

"Một bàn tay không đủ có đúng không?"

Nghe vậy, sắc mặt Cố Tâm Ngữ tái nhợt, cũng không dám nói thêm một câu nào. Cố Thành Hoa vội vàng phân phó người hầu mang trà lên, ra sức nịnh nọt: "Nhị thiếu, ngài ở lại dùng bữa trưa rồi hãy đi."

"Cơm trưa thì không cần, chỉ là, tôi nghe nói, năm năm trước, tân hôn thê tử mà mấy người đưa đến cho tôi là do sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, mới bị mấy người đưa vào bệnh viện tâm thần."

Cố Bắc Sanh hơi nhíu mày, thật đúng là phong hồi lộ chuyển.

Vẻ mặt Cố Thành Hoa căng thẳng, bởi vì câu "Mấy người đưa đến cho tôi" khiến ông ta cảm thấy như da đầu tê dại, như ngồi chung trên mũi châm.

Phó Tây Châu đến đây cuối cùng là vì chuyện bọn họ đã một mình để Cố Bắc Sanh thay gả mà không phải Cố Tâm Ngữ hay sao.